“Ngài giải quyết công việc xong về khách sạn rồi ạ?”
Nói xong câu đó, Tô Ý Tiện cảm thấy mình hỏi thừa mất rồi.
Nếu không phải đang ở phòng trong khách sạn thì anh có thể để trần nửa người trên ở đâu được chứ?
Đương nhiên, cô chỉ thấy được nửa người trên thôi, nửa người dưới có mặc gì hay không thì phải chờ nghiên cứu thêm.
Thẩm Tri Hành đáp một tiếng rồi úp điện thoại xuống bàn.
Vốn dĩ anh không định gọi video nên quên mất mình tắm xong chưa mặc quần áo.
Thấy màn hình bên kia bỗng tối đen, Tô Ý Tiện điều chỉnh âm lượng to lên, nghe thấy tiếng vải vóc ma sát xột xoạt.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Tri Hành mặc quần áo xong quay lại, anh gác điện thoại lên bàn: “Cháu nói tiếp đi.”
Anh vừa dứt lời thì thấy Tô Ý Tiện giật mình, sau đó giật phắt tai nghe xuống.
“Tai nghe bị rò điện à?”
Tô Ý Tiện lúng túng lắc đầu rồi chuyển sang chế độ loa ngoài.
Cô hắng giọng, bắt đầu giải thích: “Lúc chiều giáo viên chủ nhiệm của Nhan Nghiên hiểu nhầm cháu là mợ của con bé, cháu không có cơ hội giải thích. Cuối cùng trước khi về, giáo viên chủ nhiệm bảo cháu vào nhóm lớp...”
Sau khi vào nhóm, giáo viên chủ nhiệm tốt bụng nhắn một tin hoan nghênh mợ của Nhan Nghiên, sau đó một đống phụ huynh có lòng tốt dồn dập nhắn lại tin nhắn hoan nghênh cô, dẫu sao bản chất của con người cũng là cái máy lặp mà...
Thẩm Tri Hành gật gù,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kho-gap-xuan-ve/3418234/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.