Thẩm Tri Hành bảo thư ký đi vào hỗ trợ chú Vương xử lý chuyện sau đó, anh ngồi vào ghế lái.
Thấy Tô Ý Tiện đứng ngoài xe do dự, anh mở cửa bên ghế lái phụ giúp cô: “Không dám ngồi sao?”
Tô Ý Tiện lắc đầu.
Ở ghế lái phụ có một cái áo vest sẫm màu, không cùng một bộ với quần tây của Thẩm Tri Hành. Cô không đoán ra đây là áo của ai nên vừa nãy đang nghĩ có nên lấy áo ra không, hoặc là ngồi ra hàng ghế sau.
Thẩm Tri Hành cầm áo vest lên rũ rũ, đợi cô ngồi vững thì đưa cho cô.
“Tự che lên đi.”
Hôm nay Tô Ý Tiện mặc quần sooc màu đen, vừa lên xe đã cảm thấy chân mát lạnh.
Cô mở áo ra đắp lên đùi, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Tri Hành nghiêng đầu nhìn mình chứ không lái xe.
Tô Ý Tiện đối diện với anh mấy giây rồi vô thức vươn tay sờ gương mặt hơi nóng: “Sao, sao thế ạ?”
“Dây an toàn.”
“À...” Tô Ý Tiện xoay người kéo dây an toàn ngay tức khắc.
Giây phút cô xoay người đi, áo vest trên đùi bị tụt xuống, cô nâng đầu gối lên theo bản năng nhưng vẫn không thể ngăn áo vest trượt xuống dưới, rơi xuống chân cô.
Cô nhanh chóng thắt dây an toàn rồi quay người lại nhặt: “Cháu xin lỗi.”
Thẩm Tri Hành thấy tai cô dần ửng đỏ, bằng mắt thường cũng có thể thấy động tác của cô trở nên rối loạn.
“Cháu sợ tôi?”
Thẩm Tri Hành vừa nhận được cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kho-gap-xuan-ve/3418219/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.