Anh lại gọi lung tung?
1.
"Cho dù là làm người hay làm việc, đều phải giống như viết thư pháp, vững vàng, mạch lạc, tránh nóng nảy, nhớ kĩ nhớ kĩ..."
Lăng Lãng đứng bên cạnh lão Vưu, một tay chấp bút giống lão, từng nét bút nghiêm túc mà phóng khoáng. Nghe thấy lời lão Vưu, khuôn mặt nghiêm túc âm thầm gật đầu.
Tào Quân Học ngồi tùy tiện trên sô pha, chân bắt chéo lắc lắc. Hiện đang cuối thu nhưng chỉ mặc một chiếc áo không tay màu đen, hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh khoanh trước ngực, lông mày rậm chưa cau, đang gắng hết sức kiềm chế "nóng nảy", chỉ có thể nhìn chằm chằm Lăng Lãng.
Ừm, anh yêu Lăng Lãng nhất, cho dù có nhìn bao nhiêu lần cũng đẹp đến ai nha má ơi khủng khiếp, khiến anh thích muốn chết!
Fuck! Muốn bế lên, ngay bây giờ!
Hai mắt Tào Quân Học như phát ra ánh sáng màu xanh lục, đói khát lại phấn khích, lập tức khóa chặt Lăng Lãng mặc áo hoodie trắng không chớp mắt, nhìn cổ áo tay bên phải dán chặt vào làn da, vì cầm bút nên phải xoắn lên của cậu, lộ ra một đoạn cổ tay.
Mẹ nó, muốn liếm, quỳ xuống liếm.
Mà Lăng Lãng vốn dĩ đang chuyên chú tập trung, đột nhiên da đầu tê dại, răng ê ẩm. Cậu nhân lúc vừa viết xong một nét, nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tào Quân Học. Hai mắt đối phương lập tức sáng lên, cười lộ ra một hàm răng trắng với cậu, Lăng Lãng nhìn thấy bộ dáng ngốc không ra gì.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 10 giờ. Tào Quân Học đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xu-long-cai-quai-gi/233743/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.