Lâm Vũ Chi bị chọc cười, “Anh nghĩ đi cmn xa vậy?”
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi trong chốc lát, duỗi tay để lên đầu cậu, lời nói thấm thía, “Nhóc con đừng nói th ô tục.”
Lâm Vũ Chi lập tức nghiêng đầu né tránh không muốn tiếp xúc Đường Hành Thiên.
Tuy rằng bản thân so Đường Hành Thiên lùn hơn bảy tám cm, nhưng mà từ nhỏ đến lớn Lâm Vũ Chi đều là hạc trong bầy gà, bị người như vậy sờ đầu cảm giác đặc biệt quái dị.
Đường Hành Thiên tên khốn này ăn cái gì lớn lên vậy? Bên này Đường Hành Thiên đối với tiến triển còn khá vừa lòng, anh cũng không nóng nảy, đại học hai năm trước độc thân không cũng không có việc gì, không nóng vội chút này.
Bên kia Từ Dục cũng tìm hiểu tình báo giùm Thiên ca, bạn cùng phòng mà không biết chút bí mật là không thể nào.
Từ Dục cũng không trông cậy vào chính mình có thể thoát độc thân, huynh đệ xung quanh được ai hay nấy.
Triệu Lương bị mấy học trưởng vây quanh, nơm nớp lo sợ giống như một con thỏ rơi vào ổ sói
Cậu sợ hãi làm như bọn Từ Dục đến khi dễ tiểu bối.
Từ Dục sờ sờ mũi, “Học đệ, cậu rất sợ chúng tooi?”
Triệu Lương lập tức lắc đầu phủ định, “Không sợ.”
Không sợ cái rắm.
Khẩn trương đến độ ở đổ mồ hôi.
Triệu Lương xác thật là rất khẩn trương, nhóm người này vóc dáng đều không nhỏ, dáng người cũng không suy nhược, lúc bị vây quanh Triệu Lương mất hết cảm giác an toàn.
Một bàn tay đáp trên vai, Triệu Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xin-nguoi-dung-truy-ta/3753561/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.