Chương trước
Chương sau
Edit: Cẩm Anh
Beta: Mel
Sau khi bên kia thu hồi 99+ tin nhắn, cuối cùng Mông Manh chỉ thấy một tin nhắn: [Xin chào, xin hỏi cô là?]
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Mông Manh sắp phát tác, rốt cuộc bên kia thu hồi những gì vậy, sao lại thu hồi nhiều thế?
Hay là trong lúc chờ cô trả lời quá nhàm chán nên mới nghịch?
Mặc dù nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trên thực tế, cô yêu cái đầu trọc do mình photoshop ra từ cái nhìn đầu tiên mới đúng.
Đầu tiên, cô phải làm cho bên kia đồng ý diễn vai đầu trọc hoặc cạo đầu một lần để xem giá trị nhan sắc như thế nào, nếu cạo đầu mà xấu xí không như trong tưởng tượng của cô thì cô sẽ say bye người ta luôn.
Vậy trước tiên cứ trò chuyện như một người bạn đi.
Mông Manh rất nhanh đã đưa ra quyết định trong lòng, cô cúi đầu lạch cạch gõ chữ: [Xin chào, tôi tên Mông Manh. Anh là diễn viên Lâm Tư Sở sao? Nếu đúng là như vậy, tôi là fan hâm mộ của anh đây! Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi, tôi add nhầm người rồi, lát nữa anh unfriend tôi đi.]
Mông Manh cảm thấy Lâm Tư Sở sẽ không nhàm chán đến mức làm ra chuyện thu hồi một đống tin nhắn như thế này, đồng thời cô bắt đầu hoài nghi chủ nhân của acc này.
Hiện nay, đại đa số người yêu qua mạng đều không thể tin được, trên mạng thì đẹp như tiên nhân, sau khi gặp thì chưa chắc sẽ là yêu ma quỷ quái gì.
Lỡ như vị khách nam kia trêu cô thì sao, acc này là của một tên độc thân anh ta quen thì sao? Bởi vì không tìm được bạn gái, đi xem mắt cũng luôn thất bại nên mới nhờ anh ta giới thiệu?
Mông Manh không thể không cảnh giác được, suy cho cùng, cô vẫn không tin mình có thể theo đuổi được đại minh tinh một cách dễ dàng.
Vị khách nam kia thoạt nhìn cũng bình thường, chả là nhiều tiền hơn xíu thôi, đôi mắt mê người, oh —— và là một thanh niên hói đầu.
Làm sao mà vị khách kia lại quen được một đại minh tinh?
Mông Manh càng hoài nghi.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Mông Manh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy hết nguyên liệu mình mua ra để bắt đầu nấu cơm.
Bất tri bất giác ngủ cả ngày, Mông Manh cũng ý thức được lối sinh hoạt thế này không ổn lắm.
Nhưng sau mỗi lần lập kế hoạch nghỉ ngơi, cô chỉ kiên trì được trong vòng chưa đầy hai ba ngày đã bỏ cuộc rồi.
Có đôi khi cuộc sống thực tế còn bất lực hơn so với tưởng tượng của cô, một khi lao đầu vào công việc rồi thì vấn đề không phải là cô muốn ngủ sớm dậy sớm, mà là cô có còn trụ được sau khi hoàn thành công việc không.
Mất hơn nửa giờ nấu mấy món đơn giản, Mông Manh vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại xem tin tức.
Thế nhưng cô mới cầm điện thoại lên thì phát hiện có tin nhắn mới, Mông Manh mở khung chat, bên kia vừa trả lời tin nhắn của cô.
Xem ra người này thật sự không phải là Lâm Tư Sở.
Bản thân Lâm Tư Sở không thể có nhiều thời gian như vậy được, anh không thể rep tin nhắn của cô ngay tắp lự.
Mà Lâm Tư Sở bên này cực kì kích động, rốt cuộc Manh Manh cũng trả lời anh rồi, nhất thời anh gấp gáp trả lời tin nhắn của cô mà quên không ngụy trang, nhưng anh lại không biết bởi vì mình quá kích động nên dẫn đến việc Mông Manh càng nghi ngờ mình hơn.
Người nhà Lâm Tư Sở rất ngạc nhiên mà nhìn anh, bình thường người này sẽ bắt mọi người phải ăn và ngủ trong im lặng, không được nói chuyện, ăn cơm thì phải tập trung mà ăn, không được lướt xem điện thoại. Mà bây giờ đang là giờ ăn cơm, đôi mắt của người này không rời nổi cái điện thoại.
Lâm Lăng chọc chọc tay mẹ cô, “Anh trai bị làm sao vậy ạ? Ảnh yêu cái điện thoại luôn rồi hả mẹ? Mẹ, mẹ còn sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt nữa không ạ?”
Đúng vậy, xét thấy Lâm Tư Sở đã 25 26 tuổi, sắp sang tuổi 27 rồi mà còn chưa có bạn gái nên bố mẹ anh muốn cho anh đi xem mắt.
Mẹ của Lâm Tư Sở – Lưu Lỵ Lỵ vừa nghe con gái nói vậy, lại nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của con trai đang đăm đăm vào cái điện thoại, nặng nề thở dài nói: “Đúng là mẹ và bố con đang tìm người, nhưng không thành công.”
Lâm Lăng nhìn là biết có ẩn tình, lập tức hóng hớt: “Cái gì ạ? Chẳng lẽ còn có người chướng mắt nhà chúng ta ư? Mắt có vấn đề hử!”
Lúc này không chỉ Lưu Lỵ Lỵ mà ngay cả ông bố Lâm Hành cũng thở dài,”Không liên quan đến ánh mắt của người ta, mà là sau khi bố mẹ nói tên anh trai con thì bên giới thiệu và cô gái kia đều nói chúng ta lừa đảo.”
Lâm Lăng còn chưa kịp load lời này có ý gì, cô ấy đập bàn một cái, “Sao lại là lừa đảo? Gia thế nhà chúng ta trong sạch, không phải anh con chỉ là một diễn viên thôi sao? Anh ấy chưa từng có scandal với bất kỳ một người phụ nữ nào, còn không có thói đi hộp đêm quán bar chơi bời…”
Lâm Hành rất ngại phải cắt ngang lời con gái, nói một cách nghiêm túc với cái đầu trọc sáng bóng: “Không phải vậy đâu, mà người ta cảm thấy một đại minh tinh như anh con muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Sao có thể lưu lạc đến mức đi xem mắt được?”
“Mà nhà mình lại bảo có con trai là Lâm Tư Sở, nó muốn xem mắt, người ta không kêu chúng ta lừa đảo thì còn gì nữa?” Lâm Hành nói xong, buồn bực uống một ngụm rượu, lại nhìn cái đầu đội mũ xù xù của con trai, “Do gen nhà ta không tốt, haizzz.”
Lưu Lỵ Lỵ nhìn con gái vẫn còn ngẩn ngơ, đau lòng mà nói: “Nếu tóc anh trai con bình thường thì nhà ta đã mắng lại rồi. Nhưng giờ anh trai con trọc lốc thế này, người ta nói chúng ta lừa đảo hình như cũng không sai, dù sao chúng ta cũng đâu có ý định nói với con gái người ta rằng anh trai con còn trẻ măng mà đã bị hói đầu đâu.”
Cuối cùng Lâm Lăng cũng hiểu được nguyên do, cô ấy đau lòng nhìn thoáng qua anh trai lúc này đang đứng ngoài cuộc, hay có thể nói là đang chuyên tâm nhìn điện thoại di động.
“Vậy nếu anh trai con chưa kết hôn thì con có thể kết hôn trước anh trai không ạ?” Lâm Lăng hỏi một cách ngượng ngùng.
Lưu Lỵ Lỵ và chồng liếc nhau, trong lòng càng thêm khổ sở, chẳng lẽ trọng điểm là cái này sao!
“Con mới 18 tuổi thôi! Học đại học còn chưa xong, tốt nghiệp đi rồi tính tiếp!” Lưu Lỵ Lỵ không muốn gả con gái ra ngoài nhanh như vậy.
Lâm Tư Sở bên này còn đang nói chuyện, hồn nhiên không biết người nhà mình đang thảo luận cái gì.
Biệt danh anh đặt cho Mông Manh là “Tiểu khả ái của tôi”, lúc này Tiểu khả ái của anh đã gửi cho anh bốn năm tin nhắn.
Tiểu khả ái của tôi: [Tôi có thể xem ảnh của anh không? Bây giờ chụp luôn ấy, giơ tay hình chữ V và cười một cái đi.]
Ngay từ đầu Mông Manh đã nghi người này không phải Lâm Tư Sở thật, vì vậy cô rất không khách khí mà nói chuyện, thậm chí có thể nói là rất thất lễ.
Mà biệt danh cô đặt cho Lâm Tư Sở là “Tên đầu hói đẹp trai vô địch”, vốn cô còn muốn video chat để xác nhận xem đối phương có phải là cái cái tên đầu trọc đẹp trai mà cô thích không, nhưng sợ quá thất thố.
Mà Lâm Tư Sở đối với Mông Manh có thể nói là hữu cầu tất ứng, vừa nhận được tin nhắn của cô là anh lập tức mở camera rồi giơ điện thoại lên, làm động tác hình chữ V rồi chụp một kiểu, lưu lại ảnh chụp.
Nhưng do ngày thường Lâm Tư Sở không thích chụp ảnh selfie, cho nên kỹ thuật chụp ảnh có thể nói là… cực kỳ nát.
Tóm lại, anh đã rất thành công khi chụp khuôn mặt nam thần này thành người qua đường*.
* Kiểu mờ nhạt, không gây ấn tượng.
Lâm Lăng hiếm khi mới thấy anh trai selfie, cô tiến lại gần nhìn, không nhịn được mà phì cười.
“Bố mẹ ơi, mọi người mau đến xem nè, anh trai đang selfie ha ha ha! Có phải cùng một người không vậy? Anh, sao tự dưng anh lại muốn selfie thế? Không thể hiểu nổi luôn!”
Hai vợ chồng già nghe tiếng cười hô hố của con gái thì cũng tò mò nhìn qua, phát hiện trên màn hình con trai mình hiển thị một tấm ảnh chụp.
“Ha ha ha! Con mà mang bức ảnh này ra ngoài cho người ta nhìn, chắc chắn mẹ sẽ không nhận đây là con trai ruột của mẹ đâu!” Lưu Lỵ Lỵ cũng cười hô hố theo.
Chỉ có Lâm Hành bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc, “Con trai à, bố biết dù sao con cũng không có kinh nghiệm chụp ảnh, năm đó ảnh chụp của bố còn kinh khủng hơn con nhiều, nhưng hiện tại bố con kinh nghiệm đầy mình rồi, đã đạt đến cảnh giới chụp mẹ con thành nữ thần luôn.”
Vốn dĩ Lâm Tư Sở còn cảm thấy bình thường, nhưng bị người nhà trêu ghẹo đến mức này, Lâm Tư Sở lập tức ý thức được rằng anh sẽ gửi ảnh này cho tiểu khả ái xem.
Anh tự biến mình thành dáng vẻ của người qua đường thế này, không phải là đang tự bôi đen chính mình sao?
Tiểu khả ái nói cô là fan của anh, nếu nhìn thấy ảnh này thì chắc chắn ảo tưởng tan vỡ mất? Sau đó cô sẽ thoát fan, thậm chí là không bao giờ thích anh nữa?
Vì thế, Lâm Tư Sở nhờ người bố kinh nghiệm đầy mình chụp cho anh một tấm, xem lại thì thấy trong ảnh anh vẫn là nam thần quốc dân hoàn mỹ kia, cảm thấy vô cùng hài lòng nên anh vui vẻ gửi ảnh cho cô.
Mông Manh đang vừa ăn vặt vừa xem TV, thấy điện thoại có thông báo mới, cô mở điện thoại ra xem, không ngờ đối phương gửi một tấm hình tới thật, hơn nữa còn nghe lời cô làm động tác hình chữ V, mặt mỉm cười.
Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, đôi mắt thâm thúy kia như thể thu hút tất cả các vì sao, chỉ cần vừa nhìn là mê.
Trái tim thiếu nữ của Mông Manh sắp tan chảy.
Nhưng điều này đâu thể chứng minh anh ta chính là Lâm Tư Sở?
Lỡ như anh ta là bạn của Lâm Tư Sở thì sao?
Mông Manh vẫn không thể tin tưởng đây là người thật, ngoài kia có đầy trường hợp fake ảnh kia kìa, về sau lúc gặp nhau mới phát hiện sự thật.
Nếu đã quá đáng rồi thì quá đáng thêm chút cũng không sao nhỉ?
Mông Manh nghĩ nghĩ, [Tôi nói thẳng vậy, tôi sợ anh không phải là Lâm Tư Sở thật nên mới đưa ra những yêu cầu kỳ quặc này. Nhưng tôi cảm thấy cái này vẫn không đủ để chứng minh, vậy nên bây giờ tôi bấm call video, nếu anh là người thật thì bấm call, còn nếu không thì unfriend tôi đi.]
Gửi tin nhắn kia xong, đến Mông Manh còn cảm thấy bản thân mình quá đáng.
Quên đi, cô không nên theo đuổi một đại minh tinh.
Đuổi theo mệt mỏi biết bao, còn mệt hơn cả việc cô photoshop ra một tên đầu trọc đẹp trai.
Nếu lúc này Lâm Tư Sở biết suy nghĩ của Mông Manh thì nhất định anh sẽ nhảy dựng lên mắng to: Em bảo em yêu từ cái nhìn đầu tiên cơ mà, chân mệnh thiên tử cơ mà! Nói thôi là thôi luôn, thế là yêu giả từ cái nhìn đầu tiên rồi!
Cô vừa nghĩ vừa định unfriend người ta, nhưng lại phát hiện bên kia đã chấp nhận chat video.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.