“Anh nói xem có điên không chứ! Cha con nhà họ Vinh không chỉ dính líu bạo lực gia đình, mà còn phạm tội buôn bán dân khẩu nữa. Cô vợ nhà họ Vinh lại chạy đi xúi giục người trong thôn, nói cái gì nhà ai mà không đánh thường tiền hàng? Chẳng lẽ tất cả đều giống như Vinh Nhị Nha tìm một luật sư làm ầm ĩ mọi chuyện lên, bắt cha mẹ vào đồn cảnh sát?”
“Anh cũng biết đó, chỗ chúng tôi chỉ là một địa phương nhỏ, bà con đều không hiểu luật pháp, tất cả tụ tập lại hòng mượn sức đám đông để đòi thả người!”
“Cho nên bọn họ cũng không phải là muốn cứu cha con họ Vinh, chẳng qua chỉ là môi hở răng lạnh?” Mục Từ Túc gãi đúng chỗ ngứa.
“Ầy, anh nói đúng. Dù sao cũng phiền anh đi theo một chuyến, không phải anh đang tiếp quản vụ án của Nhị Nha sao? Cô bé sắp bị đám người đó bức chết tới nơi rồi.”
Có lẽ lời tuyên bố này hơi cường điệu, lúc Mục Từ Túc đến nơi, tình huống ở đồn cảnh sát vô cùng hỗn loạn.
Gần hết cả cái thôn Vinh đều kéo nhau đến, một nhóm đàn ông cường tráng giơ nông cụ xông lên phía trước, giữa bầy là nhóm phụ nữ tay bồng con miệng oang oang kêu to, điều kỳ lạ nhất những người lớn tuổi trong đám kia, có một hai người nằm trên đất, vừa khóc vừa la làng.
“Tất cả tản ra! Tản ra!” Cảnh sát từ Thanh Đàm đến viện trợ và Mục Từ Túc cùng nhau xuống xe, sau khi thấy tình cảnh trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xin-cac-nguoi-cho-con-duong-song/1872368/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.