(Thường tiền hàng: nghĩa đen là món hàng phải bù thêm tiền, nghĩa bóng là mỉa mai con gái ngày xưa, ý chỉ sinh ra tốn cơm không được tích sự gì.)
"Sao trễ rồi mà chị còn dắt Kinh Mặc đến đây?" Mục Từ Túc nhíu mày lo lắng.
"Đừng nói nữa, nhà chú nó bên cạnh tối nào cũng ầm ĩ, ba thằng bé có đi sang đó khuyên can nhưng không được, sợ Kinh Mặc bị hoảng sợ nên anh ấy kêu chị đưa thằng bé đến đây." Mẹ Kinh Mặc không khỏi thở dài khi nhắc đến chuyện nhà chú.
"Tiểu Mục, em ăn cơm chưa? Buổi tối chị có hấp nồi bánh bao mang đến cho em này. Em cầm theo ăn trên xe để lót dạ. Hai ngày trước chị có nghe Kinh Mặc nói em bị đau bao tử, đã bận bịu rồi còn bỏ bữa, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Chị Dương chu đáo quá."
"Lớn rồi mà không khiến người ta bớt lo." Mẹ Kinh Mặc thở dài, lại dặn dò Mục Từ Túc thêm vài câu, lúc này mới thật sự yên tâm.
Mục Từ Túc thấy thế liền túm Kinh Mặc trốn sau lưng mẹ ra, nhéo mũi bé nói "Biết mách lẻo rồi há!"
"Tại anh không chịu chăm sóc bản thân chứ bộ!" Kinh Mặc nũng nịu ôm cổ Mục Từ Túc.
Những lo lắng trong lòng anh thoáng vơi đi một nửa, chỉ có thể ôm nhóc con mềm mềm này vào lòng mà xoa xoa bóp bóp một phen coi như trả thù. Kinh Mặc ngoẹo đầu để anh xoa nắn, đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập ý cười.
Mục Từ Túc nhìn bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xin-cac-nguoi-cho-con-duong-song/1872363/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.