Có thể thắng không? Câu hỏi này được xem là 'câu hỏi bất hủ' trong đời trước lẫn đời này mà Mục Từ Túc bị hỏi vô số lần.
Mặc dù thế, mỗi lần được hỏi, dù trong lòng đã có dự tính nhưng Mục Từ Túc đều thận trọng như lúc đầu.
Suy cho cùng, anh chỉ thuận miệng nói một câu có thể, nhưng đối với những người cùng đường tuyệt lộ mà nói thì đó là hy vọng duy nhất.
Mục Từ Túc nhìn Trác Tử Dung khóc lóc thảm thiết trước mặt, anh im lặng phút chốc rồi trịnh trọng cam kết "Có thể, chúng ta nhất định có thể thắng."
"Cám ơn." Trác Tử Dung ngẩng đầu, gắng gượng nở nụ cười không mấy dễ nhìn "Xin lỗi, để anh chê cười rồi, nhưng thật sự cảm ơn anh nhiều lắm."
"Chuyện của chị và tôi, giao hết cho anh." Trác Tử Dung cúi đầu với Mục Từ Túc, giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống đất "Mọi thứ xin nhờ vào anh."
"Ừm. Tôi sẽ cố hết sức!"
.
.
.
Mặc dù về cơ bản đây là vụ án lạm dụng trong hôn nhân, nhưng trường hợp của Trác Tử Dung tương đối phức tạp.
Đầu tiên là hai người bị hại. Ít nhất Trác Tử Dung còn có bằng chứng hiện hành, nhưng còn vợ cũ của Thời Cảnh Xuân thì không thể hỏi han thêm điều gì. Tinh thần của bản thân không ổn định, hoàn toàn không thể biện bạch cho mình.
Thứ hai, chính là thân phận của Thời Cảnh Xuân. Cả nhà họ Thời đều thừa hưởng dòng máu âm hiểm xảo trá, ai cũng không thể đoán ra gã còn giữ hậu chiêu gì không.
Tính đến các yếu tố khác từ bên ngoài, e là còn khó nhằn hơn vụ án bạo lực học đường lúc trước.
Đúng là Thời Cảnh Xuân có nhiều bạn gái cũ, anh có thể đi thăm hỏi và khuyên nhủ bọn họ đứng ra làm chứng. Tuy nhiên, bản chất của vụ án lần này lại hoàn toàn khác với vụ án bạo lực học đường trước kia.
Khái niệm về trinh tiết đã ăn sâu và trở thành truyền thống ở Trung Hoa, phái nữ mà gặp những chuyện này không chỉ thể xác và tinh thần bị tổn thương, thậm chí cũng phải chịu nhiều những lời chỉ trích thậm tệ.
Ngoài ra còn có một chút cực đoan, người bị hại có tội càng bàn tán càng lệch hướng, không vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó, chỉ là sự thật bị tấm màn đen che khuất mà thôi.
Vì thế dưới tình huống như vậy, cho dù là luật sư nữ tới thăm hỏi cũng khó có thể hỏi được điều gì, huống chi anh còn là đàn ông.
E rằng phải thực hiện một số biện pháp khác. Mục Từ Túc ghi tóm tắt quá trình vụ án vào sổ tay, sau đó đưa Trác Tử Dung đến chỗ ở tạm rồi trở về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Mục Từ Túc đã thành công đệ trình vụ án lên tòa thông qua các bằng chứng hiện tại trong tay. Tuy nhiên, nguyên cáo chỉ có mình Trác Tử Dung, còn vợ cũ của Thời Cảnh Xuân, anh chỉ có thể đợi sau này các bằng chứng được xác thật rồi mới xin sáp nhập án. (sáp nhập án cũ và án mới)
Lúc xế chiều, Mục Từ Túc gặp Trác Tử Dung và đưa cho cô tờ đơn lập án thành công.
"Cám ơn." Trác Tử Dung nhìn tờ giấy mỏng manh trước mặt, nước mắt lại rơi thêm lần nữa.
Mục Từ Túc chờ cô bình tĩnh lại rồi nói thêm một vài chi tiết cần chú ý, sau đó hai người tạm biệt nhau.
Mục Từ Túc nhìn đồng hồ, bây giờ về lại văn phòng thì cũng đã tan làm, vì thế anh tiện đường về thẳng nhà.
Trùng hợp thay, lúc Mục Từ Túc về đến nhà thì gặp mẹ Kinh Mặc đi làm dẫn theo cậu bé.
Đứa trẻ này có vẻ như sống rất tốt, ánh mắt sáng lấp lánh tràn ngập ý cười, nhưng dưới bọng mắt lại hơi đen, giống như ngủ không đủ giấc. Ngay cả mẹ Kinh Mặc cũng trông rất mệt mỏi.
"Sao vậy? Bị bệnh?"
"Anh ơi!" Kinh Mặc nhác thấy Mục Từ Túc, nụ cười trên môi càng tươi hơn, hai cái chân ngắn thoăn thoắt chạy đến bên cạnh Mục Từ Túc.
"Chạy chậm thôi, lâu lắm mới gặp lại, có chú là không cần anh nữa?" Mục Từ Túc bế bé lên trêu chọc vài câu.
"Không có nha." Kinh Mặc lắc đầu "Em rất rất rất thích anh!"
Một đứa trẻ hiểu chuyện miệng ngọt chẳng khác nào liều thuốc an thần tốt nhất, giúp Mục Từ Túc xua tan những mệt nhọc vì vụ án của Trác Tử Dung.
Anh vừa bế Kinh Mặc vào nhà vừa hỏi chuyện "Gần đây sống tốt không?"
"Dạ tốt! Còn đi sở thú nữa, nhìn chuột bự!"
"Chuột bự?" Có phải lâu rồi anh chưa đi sở thú không, từ khi nào mà họ nhận nuôi con này vậy. Nhưng Mục Từ Túc lập tức phát hiện hình như Kinh Mặc nói chuyện có chút sai sai. Nhìn kỹ lại thì mới thấy cậu nhóc thay răng. Hai cái răng cửa vốn thẳng hàng chỉnh tề giờ chỉ còn lại một cái, hèn chi nói chuyện bị lọt gió.
Còn về chuột bự gì đó thì chắc là hổ lớn. Mục Từ Túc không khỏi bật cười, Kinh Mặc thấy thế đoán ra ngay tại sao Mục Từ Túc cười, cậu bé lập tức lấy tay che miệng, nhưng sau đó liền khúc khích cười theo anh.
Mẹ Kinh Mặc nhìn một lớn một nhỏ cười giỡn với nhau, trong mắt cũng lấp lánh ý cười. Cô vội vàng xắn tay áo dọn dẹp phòng.
"Anh ơi, em nói cho anh một bí mật."
"Là gì?"
"Ba."Kinh Mặc xấu hổ đỏ mặt "Hôm nọ chú tới đón em đi học về, em len lén gọi chú một tiếng ba. Sau đó em thấy chú khóc."
"Thiệt à?"
"Dạ. Chú mua cho em nhiều thiệt là nhiều đồ ăn ngon, còn nói em giấu không được để mẹ biết, chú nói đó là bí mật nhỏ giữa hai cha con."
"Chú đối xử rất tốt với em?"
"Dạ, đặc biệt tốt. Với lại chú rất sợ mẹ, hôm sau bị mẹ phát hiện ra đồ ăn vặt bị giấu dưới giường, hai chú cháu bị la, còn bị phạt đứng úp mặt vào tường nữa."
Kinh Mặc là đứa trẻ dễ thỏa mãn với hạnh phúc hiện tại, một chút chuyện nhỏ trong cuộc sống cũng trở nên vô cùng sinh động và mang theo chút mùi vị ngọt ngào của hạnh phúc trong mắt cậu bé. Mục Từ Túc lắng nghe cậu bé líu lo kể, cũng yên tâm phần nào về hai mẹ con họ.
Dù sao gần đây mẹ Kinh Mặc luôn có biểu hiện kỳ lạ, làm anh cảm thấy lo lắng trong lòng. Thật may là lần này cô đã gả cho đúng người.
"Nhưng sao anh thấy em và mẹ trông mệt mỏi dữ vậy?"
"Là tại gia đình ba người cách vách ồn ào quá thôi. Tối nào cũng cãi vả ầm ĩ, làm nhà em đều ngủ không ngon." Kinh Mặc nhỏ giọng than phiền "Nhưng mà không sao, ba nói tháng sau ba nhận tiền lương là có thể đủ tiền mua một căn nhà, mang em và mẹ đến đó ở. Ba còn nói căn nhà đó gần trường học nữa, sau này em có thể đi học thuận tiện hơn."
"Vậy thì tốt." Mục Từ Túc nghe tới đây mới yên tâm thật sự. Còn về chuyện trước đó mẹ Kinh Mặc vội vàng đi làm rồi vội vã đi về cũng có nguyên nhân của nó. Một gia đình ở với nhau, người vợ phải đi làm giúp việc cũng khá là phiền phức, giờ nghĩ kĩ lại cũng hợp tình hợp lý.
Tác phong làm việc của mẹ Kinh Mặc rất nhanh nhẹn tháo vát, Mục Từ Túc và Kinh Mặc chơi với nhau chưa lâu thì cô đã dọn dẹp phòng ốc xong xuôi tươm tất, giờ đang chuẩn bị nấu cơm.
"Hôm nay Tiểu Mục muốn ăn cái gì nào?"
"Ăn gì cũng được, chị cứ làm theo ý chị đi!" Mục Từ Túc chưa bao giờ kén chọn.
Ngược lại làm mẹ Kinh Mặc buồn rầu "Vẫn là nên kén chọn một tí, ăn quá ít, chị thấy em hình như lại gầy thêm nữa thì phải? Chắc công việc vất vả lắm!"
"Tạm được, công việc của em nó thế mà chị."
"À này, cái cô trước đó tới đây..." Mẹ Kinh Mặc không phải người bao đồng, cũng không biết có phải vì Trác Tử Dung để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, cho nên hôm nay cô ái ngại hỏi thăm "Vụ kiện của cô gái đó có thể kiện được không?"
"Có thể! Chỉ là quá trình hơi phiền toái một chút." Mục Từ Túc đi vào bếp rót một ly nước.
"Chuyện vợ chồng mà cũng có thể kiện sao?"
"Điều này phải xem xét nằm trong phạm vi cụ thể nào, sao vậy chị? Có ai đó gần nhà chị cũng xảy ra chuyện này à?"
"Không có không có, chị tò mò hỏi chút thôi. Xin lỗi, làm em thêm phiền." Mẹ Kinh Mặc vội vàng lắc đầu, sau đó không nói chuyện nữa.
Nhưng Kinh Mặc đứng bên cạnh nghe xong như có điều suy nghĩ.
"Nghĩ gì thế?"
"Không có gì ạ." Kinh Mặc lắc đầu "Em cảm thấy anh rất tài giỏi, không biết sau này em có thể tài giỏi giống như anh không?"
"Sau này định làm luật sư à?"
"Em có thể chứ? Nhưng em thấy mình hơi đần."
"Không sao, nếu em đần, kẻ ngốc cũng có thể thi đậu vào trường đại học Bắc Kinh!" Mục Từ Túc khẽ nhéo chóp mũi Kinh Mặc rồi kể cho bé nghe những câu chuyện nhỏ về luật sư.
Kinh Mặc ngồi bên cạnh anh nghiêm túc lắng nghe, lúc sắp về, bé còn chưa đã thèm cầm quyển của Mục Từ Túc không buông tay.
"Sách này quá khó đối với em, chờ lớn lên chút nữa rồi hãy đọc."
"Vậy em đọc quyển mỏng này được không?" Kinh Mặc săm soi kệ sách của Mục Từ Túc rồi lấy một quyển nằm tuốt trong góc ra "Anh ơi, có thể cho em mượn quyển này được không?"
"Có thể cho em mượn, nhưng em đọc có hiểu không đó?"
"Em có sách từ điển nha!" Kinh Mặc vỗ ngực kiêu ngạo nói "Hôm qua cô giáo mới phát cho em một quyển nè."
"Vậy được, cho em mượn, lần tới anh muốn kiểm tra em."
"Không thành vấn đề!" Kinh Mặc cẩn thận để quyển sách của Mục Từ Túc vào cặp nhỏ của mình, sau đó mới vui vẻ nắm tay mẹ chào tạm biệt Mục Từ Túc.
Mục Từ Túc nhìn bóng lưng rời đi của cậu bé rồi gọi điện thoại cho sư huynh. Sau khi xác nhận cha dượng của Kinh Mặc không có vấn đề, anh mới trút hết những lo lắng mấy ngày qua xuống.
Mặc dù Mục Từ Túc đã thở phào nhẹ nhõm nhưng bên phía nhà họ Thời lại rối loạn tùng phèo cả lên.
Ngày hôm qua luật sư của nhà họ Thời về liền nói chuyện của Mục Từ Túc cho nhà họ Thời biết.
Cha của Thời Cẩm nghe xong, dự định qua mấy ngày nữa sẽ đi tìm Mục Từ Túc nói chuyện, nhưng không ngờ tác phong làm việc của Mục Từ Túc nhanh như chớp, ngày hôm sau đi làm giám định thương tật, ngày mốt nộp đơn kiện lên tòa án!
"Mục Từ Túc rất cứng đầu, e là lần này chú không chết cũng sẽ bị lột mất một lớp da." Trong phòng khách nhà họ Thời, Thời Cẩm lắc đầu nói, nhưng ngay lập tức bị cha gã tát một phát vào mặt.
"Cũng tại mày chọc trúng mối họa!" Cha Thời tức giận ho khan.
Gần đầy nhà họ Thời còn tệ hại hơn những gì thấy ngoài mặt.
Vụ án bạo lực học đường trước đó làm cho nhà họ Vu ăn khổ không ít. Mặc dù nhà họ Thời chẳng qua là thông gia nhưng trên thương trường thì lại dây mơ rễ má với nhau, đủ khiến cho nhà họ Thời phải chịu vạ lây.
Bây giờ vụ án nhà họ Vu buôn lậu đã được bàn giao cho tổ trọng án. Lão cũng đã nghe được tin tức chính xác, vụ việc lần này sẽ xử rất căng và lấy đó làm án buôn lậu điển hình.
Điểm phiền phức nhất chính là quan hệ thông gia, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Trước sự điều tra nghiêm ngặt, nhà họ Vu rớt đài, nhà họ Thời cũng vì đó mà tai họa ập tới đầu.
Sau khi xem xét cẩn thận, tất cả ngọn nguồn vụ việc đều do Mục Từ Túc mà ra.
"Lúc đầu mày thích thằng đó, nếu không dự định chơi lâu dài thì cũng phải nên kêu người ngó chừng nó. Bây giờ thì bị cắn trả, đều tại mày chọc phải họa lớn!"
"Lần này chuyện của thằng chú mày và mày đều không thoát khỏi liên quan, tại sao Trác Tử Dung lại tìm Mục Từ Túc? Đó không phải là vì biết quan hệ đáng xấu hổ giữa mày và Mục Từ Túc sao!"
"Ba à!" Thời Cẩm còn muốn giải bày nhưng cha gã không thèm nghe vào tai, quát một tiếng kêu gã ngậm mồm.
"Từ giờ trở đi, tao sẽ khóa tất cả thẻ ngân hàng của mày. Ngoan ngoãn ở nhà tu thân dưỡng tính đi, không cho phép ra ngoài gây họa. Đặc biệt là không được đi trêu chọc Mục Từ Túc!"
"Con..." Thời Cẩm muốn nói gã có biện pháp đối phó Mục Từ Túc, nhưng lúc này quản gia đột nhiên đi vào.
"Thưa ngài, vị khách quý kia đã tới."
"Cái gì? Ông nói ai tới?"
"Là vị kia, chính là người mà ngài luôn muốn gặp. Vừa rồi có người gõ cửa, tôi nhìn ra thì thấy chính là vị đó."
"Còn không mau mời vào! Không, để tôi tự mình ra tiếp đón!" Rốt cuộc trên mặt cha Thời cũng nở nụ cười.
Thời Cẩm cảm thấy kỳ lạ, liền nhấc chân đi theo phía sau. Song, khi gã thấy người bước từ trên xe xuống, vẻ mặt không khỏi trở nên quái đản.
Người đứng trước mặt gã, không, phải nói là suốt đời gã không thể nào quên được người này.
Đó chính là vị tiểu thần côn nói gã sẽ chết không được yên thân mà gã đã gặp trong lúc đang bị Mục Từ Túc đánh tơi bời hoa lá trong hẻm nhỏ hôm nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]