Đời trước, mãi đến cuối cùng, người nhà của Trần Học vẫn không đứng ra nói một lời nào. Mục Từ Túc tưởng tượng ra nhiều trường hợp có thể xảy ra, một là người nhà đều mất, hai là bị bịt miệng quá ác nên không thể đứng ra.
Nhưng khi bà nội của Trần Học nắm tay anh khóc lóc, Mục Từ Túc nhất thời hiểu ra mọi chuyện.
Không phải vì từ bỏ mà là thực tế không cho phép.
Cũng giống như Kiều Tây, Trần Học là một đứa trẻ đến từ một ngôi làng miền núi hẻo lánh, nhưng khác với Kiều Tây ở chỗ, ba mẹ của Trần Học mất sớm vì tai nạn. Sau khi Trần Học đi theo ba mẹ mình, nhà họ Trần cũng chỉ còn lại hai ông bà nội đã ngoài tám mươi tuổi.
Bọn họ không phải vì không muốn nhờ giúp đỡ và càng không phải thờ ơ trước cái chết của Trần Học, mà là bởi vì bọn họ vốn không biết Trần Học đã trải qua những gì trước khi chết!
Chỉ có thể nói rằng ở đâu đó trong ngôi trường địa ngục kia vẫn còn sót lại chút tình người.
Vụ kiện lần này của Mục Từ Túc làm kinh động rất lớn, mắt thấy sẽ có hy vọng thắng kiện, vì thế sau khi kết thúc phiên tòa đầu tiên, có người lén nói chuyện này cho ông bà nội Trần Học.
Cụ bà sau khi hay tin liền lập tức lên đường, vượt ngàn cây số xa xôi từ vùng quê hẻo lánh đến thành phố phồn hoa, đi tìm Mục Từ Túc để đòi lại công lý cho cháu trai bà.
"Tôi, tôi chỉ là bà lão sắp gần đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xin-cac-nguoi-cho-con-duong-song/150179/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.