Công văn luật sư vừa xuất hiện là lời xì xào to nhỏ của các đồng nghiệp liền biến thành bàn tán 'quang minh chính đại'. Tên khách lập tức luống cuống.
"Không phải, không phải như vậy, mọi người nghe tôi giải thích, là tôi bị mất ví tiền. Trong tiệm của bọn họ có kẻ gian nên tôi mới lên ứng dụng đánh giá quán ăn xin giúp đỡ."
"Vẻ mặt của các người như vậy là sao? Tôi mới là người bị hại! Tôi là khổ chủ, tôi có lòng tốt nói vài câu để người khác biết mà tránh không bị lừa..."
"Nhưng đứa trẻ đó không có phạm pháp, là chính anh bêu xấu người ta!" Ánh mắt của đồng nghiệp nhìn hắn đều chứa đầy sự khinh bỉ, cho dù hắn có thanh minh giải thích ra sao thì bọn họ cũng không thèm nghe vào tai.
Người này chịu không nổi những ánh mắt đó, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xấu hổ ngồi vào chỗ làm việc của mình. Năm phút sau, bộ phận dịch vụ của ứng dụng kia lại gọi điện tới, lần này hắn không tranh cãi nữa mà lập tức bày tỏ nguyện ý xin lỗi, hơn nữa còn chủ động yêu cầu đền bù thiệt hại tinh thần cho đối phương.
Cho dù vậy, cuộc sống sau này của hắn cũng không khá khẩm bao nhiêu. Bị mang tiếng giỏi đâm bị thóc chọc bị gạo này, mấy năm sau cũng khó mà rửa sạch. Thậm chí con đường thăng quan tiến chức trong công ty cũng sẽ bị hạn chế.
Dù sao không có công ty nào muốn một nhân viên có vấn đề về nhân phẩm lên làm chức cao. Đúng là họa từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xin-cac-nguoi-cho-con-duong-song/150174/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.