Mưa đến quá nửa đêm, gió lốc cũng phải đến cấp mấy, giật tung cả then cửa. Cơn gió xốc tung trong nhà như quỷ thần đánh thức Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu dậy nhặt cái then cửa đã gãy đôi nhìn nhìn, gọi Yêu Hồ ra chặn cửa, còn mình thì kèn kẹt đẩy bàn sang chống, nhưng dù có làm gì thì cũng vô dụng cả, chẳng mấy chốc, gió đã đẩy bay cái bàn, lại tung hoành trong nhà lần nữa.
Đại Thiên Cẩu bị mưa táp vào mặt, cửa lại không thể đóng vào được, tâm trạng xấu cực kỳ, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Yêu Hồ đang ngồi trên bàn ngán ngẩm đung đưa chân, cơn giận nghẹn trong ngực lại càng bùng lên.
“Hồ ly, ngươi không có cách gì à?”
Yêu Hồ nhướn mày, kéo miệng thành một nụ cười hết sức gợi đòn, “Tiểu sinh có thể làm gió to hơn xíu đấy.” Nói xong lại tiếp tục đung đưa chân, nhìn chằm chằm vào Đại Thiên Cẩu đang thở hổn hển bằng bộ dạng như xem kịch vui.
Đại Thiên Cẩu cáu đến tức ngực, thế là mặc thây cái cửa không đóng lại được, kiếm một góc khuất gió trong nhà rồi túm chặt quần áo, nhắm mắt ngủ tiếp. Không bao lâu sau khi y nhắm mắt lại, tiếng gió trong phòng bỗng nhỏ hẳn đi. Đại Thiên Cẩu biết tám phần mười là do Yêu Hồ đã làm gì đó, nhưng y lười mở mắt ra nhìn, xoay người quay mặt vào tường ngủ tiếp.
Lại một lúc nữa, Đại Thiên Cẩu nghe thấy một loạt tiếng sột soạt, sau đó người y bỗng ấm áp, tấm vải mềm kéo thẳng đến dưới mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-x-cao-duoi-cua-nguoi-rat-mem/43535/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.