Yêu Hồ vừa ngước mắt lên nhìn vị nhân huynh không có đầu đứng trước mặt, lập tức sợ đến đần cả người, quên luôn mình chính là yêu quái, suýt nữa thì la câu “Có yêu quái” ra.
Cuối cùng, Yêu Hồ cắn chặt bồ công anh trong miệng, từ từ rụt ra sau hai bước, nhắm chuẩn thời cơ mà nhảy một cái, đạp tường định đi vòng qua bên cạnh vị nhân huynh không đầu, kết quả vừa đi qua nhân huynh không đầu chưa được hai bước đã bị một vật nặng đập trúng đầu. Lúc Yêu Hồ rơi xuống đã quay đầu lại nhìn, suýt nữa thì chửi ra tiếng——
Cái tổ sư cha nhà ngươi, lại có loại lấy đầu đánh người à?
Tháo được cả đầu ra kìa, hoành tráng ghê cơ!
Yêu Hồ miễn cưỡng đứng vững lại, lườm quái nhân đang thong thả gọi đầu về cổ, nhe răng như muốn đánh một trận với gã.
Nhưng nhân huynh không đầu dường như không có ý đánh nhau, gã nhìn Yêu Hồ ngậm nhánh bồ công anh, mở miệng nói: “Thứ trong miệng ngươi… là của Huỳnh Thảo phải không?”
Yêu Hồ cắn chặt răng, vẫn nhe răng như trước.
Nhân huynh không đầu thở dài, “Một con hồ ly nhỏ bé như ngươi, làm gì không làm vì sao lại muốn đi ăn trộm chứ?”
Ai bảo trộm chứ, rõ ràng là cướp quang minh chính đại mà. Yêu Hồ cãi lại trong bụng. Hắn lườm nhân huynh không đầu một hồi, cảm thấy tên trước mặt này không phải đang cố ý kiếm chuyện, bèn bỏ bồ công anh xuống, dùng chân cẩn thận giữ chặt, giờ mới lên tiếng: “Tiểu sinh và Huỳnh Thảo tiểu thư là bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-x-cao-duoi-cua-nguoi-rat-mem/43524/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.