Đại Thiên Cẩu tự thấy tửu lượng của y có thể coi là khá, nhưng lại bị vò rượu kia làm váng vất, đầu óc quay cuồng mắt thì lơ mơ, tay ấn lên nắp vò, cứ thế mà ngơ ngác nhìn chăm chăm vào Yêu Hồ.
Trên bàn vẫn còn mấy đĩa đồ ăn Yêu Hồ gọi, trừ lạc nhắm rượu ra, mấy món thịt thà kia hầu như Đại Thiên Cẩu đều không động đến.
Yêu Hồ tự ngồi ăn thịt, chén rượu trước mặt hết thì thò tay ra lấy vò rượu, không ngờ Đại Thiên Cẩu lại giữ chặt nắp vò không buông, ánh mắt hung dữ như Yêu Hồ muốn cướp bảo bối của y. Khi Yêu Hồ một lần nữa thử chạm vào vò rượu, Đại Thiên Cẩu rất không khách sáo mà đập một phát vào mu bàn tay hắn.
“Ngươi say rồi.” Đại Thiên Cẩu nói, sau đó ôm vò rượu vào lòng luôn.
Yêu Hồ nhướn mày, tức cười nhìn đôi gò má hồng lên vì say rượu của Đại Thiên Cẩu, hắn không chạm vào vò rượu kia nữa, cầm đũa lên gắp từng hạt lạc ăn.
Khi Đại Thiên Cẩu đổ nốt giọt rượu cuối cùng vào trong miệng, Yêu Hồ cũng vừa lúc cho nốt miếng thịt cuối cùng vào bụng. Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm vào mấy cái đĩa chỉ còn lại vết mỡ, lầm bầm nói: “Ngươi thích ăn thịt nhỉ…”
“Lại chẳng, tiểu sinh là động vật ăn thịt mà.” Yêu Hồ trả lời, giọng rất là đắc ý.
Đại Thiên Cẩu lắc lắc đầu, nằm vật ra bàn không động đậy nữa, nếu không phải đôi mắt kia vẫn còn mở to, Yêu Hồ sẽ tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-x-cao-duoi-cua-nguoi-rat-mem/2522995/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.