Những ngày đầu tiên của tháng mưa trôi đi chầm chậm. Mới đó mà đã 3 tháng kể từ ngày Iris cùng Văn Tường rời khỏi thành phố, Dĩnh Phong lại trở về với nhịp sống bình thường của mình…
Hoặc chí ít là hắn cố gắng như thế.
Có những đêm say rượu bí tỉ, hắn lại loạng choạng đến nhà Iris. Hắn đứng đó, chỉ đơn giản là ngắm nhìn sự yên tĩnh đáng kinh ngạc của ngôi nhà, bần thần nhớ lại những ký ức cũ. Rồi hắn bật người, cười ngây dại, nhưng lại đau đến tận tâm can.
Tháng thứ 2 sau khi Iris rời khỏi, hắn nhận ra căn nhà mãi chìm trong bóng tối ảm đạm, Gia Hy đã dọn đi. Từ đó, ngay cả nụ cười hắn cũng không nở rổi nữa.
Hải Như hiển nhiên không thể không nhận ra sự đổi khác của hắn. Hắn bảo hắn vẫn vậy, hắn không thay đổi, nhưng tận sâu kín trong cõi lòng, cô biết mối quan hệ giữa cô và hắn mãi mãi cũng không thể trở lại như trước kia nữa.
.
Hắn của trước kia chưa bao giờ trở về nhà trong trạng thái nát rượu, ôm chặt lấy cô chỉ để không ngừng thốt lên “Anh yêu em”.
Hắn của trước kia không có những khoảng khắc vô hồn, chỉ nhìn đăm đăm vào bóng tối.
Và hắn của trước kia cũng không có nhưng cơn mê sảng giữa đêm để liên tục gọi tên Iris.
Hiển nhiên, Như biết Iris là ai.
Cô cũng muốn biết lời giải cho câu hỏi vẫn luôn ám ảnh người cô yêu ngay cả trong giấc mơ:
“Iris, em có hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-tren-thien-duong/2834676/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.