- Gia Khang đừng đi, xin anh, Gia Khang... ko...
- Con ơi tỉnh lại con ơi, mẹ đây, mẹ đây mà.
Bà Ngọc Hiên cố lay Hướng Dương đang gào khóc trong mơ. Nó mở mắt ra nước mắt đầm đìa. Nó ngồi bật dậy.
- Mẹ ơi, anh Gia Khang đâu, anh ấy vẫn ở nhà phải ko mẹ, để con xuống tìm anh ấy.
- Con ơi bình tĩnh con ơi, nghe mẹ nè con. Gia Khang nó... ko còn nữa con à.
Bà cũng khóc theo con, nó đau đớn lắm nó ko muốn tin đó là sự thật.
- Tại sao, tại sao vậy hả mẹ, mẹ con con biết làm sao đây hả mẹ.
Tim nó bị thắt nghẹt, đau đớn vô cùng tận, tại sao ông trời lại cướp Gia Khang của nó đi. Đến thi thể anh ấy cũng ko còn.
Ngày đám tang Gia Khang nó ko xuất hiện, nó giấu mình trong phòng. Họ chỉ làm ảnh thờ cho Gia Khang vì sau vụ nổ đã ko còn mảnh thi thể nào nữa rồi.
Bà Như Hoa đã khóc rất nhiều, nuôi nấng nó khôn lớn chỉ mong sau này nó được hạnh phúc, vậy mà...
.....
Cả tháng nay nó cứ nhốt mình trong phòng, hết khóc rồi lại gào thét đau đớn, nó đã tiều tụy đi rất nhiều.
- Con ơi, hãy cố ăn 1 chút đi con.
Nó ko buồn trả lời bà.
- Con cứ thế này mẹ biết phải làm sao hả, còn đứa bé trong bụng phải làm sao hả?
Nó cứ kệ, để ông trời mang 2 mẹ con nó theo cùng Gia Khang.
Nhưng đứa bé trong bụng nó, đứa con của Gia Khang và nó, đứa bé ấy vô tội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-sau-mua/1404832/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.