Hắn lại đi ngang qua nó, nó muốn kéo hắn lại xin lỗi hắn, nhưng nó lại ko mở miệng được. Lúc trước nó đã chửi hắn thậm tệ thế nào mà. Nhưng chuyện nó ko sai thì sao phải xin lỗi. Suy nghĩ đắn đo mãi rồi nó cũng quyết định liều. 
Nó chạy theo nắm tay hắn lại, kéo hắn ra ngoài vườn. Hắn cũng bất ngờ vì bị kéo ngược, nhưng cũng đi theo nó. 
- Tôi... tôi xin lỗi cậu. 
Hắn vòng tay, chau mày. 
- Chuyện gì. 
- Chuyện hầm rượu, tôi đã nghĩ là cậu làm, nhưng hôm nay tôi mới biết thủ phạm là ai, tôi xin lỗi và cám ơn cậu cứu tôi. Nhưng cậu cũng phải xin lỗi tôi đi. 
- Xin lỗi cô? Sao tôi phải làm thế 
- Vì cậu lúc đó biểu tôi xuống hầm rượu nên tôi mới bị thế. 
Hắn trợn mắt. 
- Cái gì, nè cô, cô là người làm nhà tôi, tôi ko sai cô thì tôi tự đi lấy à. 
Ờ há, quên mất nó là người làm mà, ko lẽ để chủ nhà tự đi lấy ư, xấu hổ quá đi mất, nó cúi đầu, bặm môi. 
- Tôi thật sự xin lỗi cậu. 
- Nói nhỏ quá ko nghe 
- Tôi xin lỗi cậu 
- Ko nghe, tôi già rồi. 
Bực mình nó kéo cổ áo hắn xuống hét thật to vào lỗ tai hắn, rồi chạy mất. 
- Tôi xin lỗi cậu. 
Hắn xoa xoa lỗ tai, mặt đỏ bừng. Nhưng nó có để ý ko trong cách xưng hô với nó đã khác rồi. 
Thực ra đi du học nhưng hắn vẫn nhớ nó, hắn ko biết từ bao giờ hắn để ý đến nó, hắn biết chắc hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-sau-mua/1404811/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.