CHƯƠNG 2: THIÊN MÀU ĐỎ
“Thật là tức chết mà.” Trong phòng pha trà, thư ký chủ tịch – Lý Gia Duy, tay bưng tách trà mà mặt thì phừng phừng phẫn nộ, cái mông xinh đẹp của cậu ta đặt phịch lên mặt bàn, đôi chân thon dài một cái co lên, một cái duỗi thẳng.
.
“Cáu chuyện gì vậy?” Tôi khẽ nhấc cặp kính đen trên mũi, xoa xoa cái đầu đau như búa bổ mà kiên trì hỏi han.
.
Trời mới biết, hôm qua tôi cong đuôi với một cái đồ án thiết kế, vốn sau khi quăng ra bưu điện rồi, tôi ngỡ có thể được một lát ngơi nghỉ. Ai dè vừa tờ mờ sáng lại bị lão thủ trưởng béo ị gọi đến gào rú lại phải vác cái mắt quầng thâm đi làm.
.
“Ngày hôm qua đi ăn cơm với mấy cha khách người Nhật, hắn dám đòi tôi tiếp rượu mới sợ! Phùng Đức Long, anh nói xem, cái tên Nhị Thế Tổ đó liệu có đáng giá để Gia Duy tôi không được phát huy khả năng đúng nghĩa, phải làm thư ký cho hắn không chớ? Màu học, kiến trúc học, hắn tài giỏi nổi miếng nào? Mẹ kiếp giỏi cái chym*!”
.
Tôi xấu hổ lắng nghe, trời đất chứng giám, tôi và Gia Duy vào Giản thị, đồng tâm hợp lực suốt mười năm ròng, cậu ta vốn đâu phải kẻ thô tục. Nước da của Gia Duy là một màu mật, sống mũi cao thẳng, lông mi cong, cặp mông chắc, tròn, thoạt nhìn thì có vẻ chỗ nào cũng xuất sắc, nhưng không phải chỗ nào cũng người người kinh diễm. Cô nàng Anna bên Bộ kế toán còn bảo, thực ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-loang/56932/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.