Tôi đứng như chôn chân tại chỗ. Tôi quả thực không biết nên làm gì. Tôi không đủ dũng cảm để nhìn xuống dưới dòng nước đấy nữa là lao xuống cứu người. Đương nhiên là tôi không biết bơi.
Sau 1s sững lại, mặt tôi đỏ phừng phừng. Tôi cuống lên nhìn xung quanh xem có ai gần đó để giúp đỡ không. Thời gian cứu được chỉ chưa tới 5 phút.
Xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng gió rin rít bên tai.
"Có...có ai không...". Tôi hét.
Tôi đang không biết nên làm thế nào nữa thì một bóng người lao vút từ phía bên kia cầu sang, miệng hét to: "Thu!! THUUUUUUU!!!".
Bóng người đó lao vút lên thành cầu rồi nhảy xuống dòng nước bên dưới. Tôi hết sức thảng thốt. Phía đằng sau, một đám người chạy theo, lố nhố. Hình như người kia lao xuống để cứu người con gái đã nhảy xuống. Đám đông bám vào thành cầu nhìn xuống dưới dòng nước đang chảy, nhao nhao lên.
Tôi cũng run rẩy bước lên chiếc cầu gỗ cót két để xem chuyện gì sắp xảy ra. Đám đông hình như là người dân trong làng. Họ đang lo lắng nhìn xuống dòng sông.
"Đâu...đâu rồi..Không thấy cái Thu nữa..."
"Chìm rồi...Không thấy nữa..."
Tôi cố gắng lại gần thành cầu để nhòm 1 cái xuống.
Dưới dòng nước, bóng người vừa nhảy xuống đang vẫy vùng, ngụp lặn để tìm cô gái tên Thu tự vẫn. Bóng dáng nạn nhân đã chẳng thấy đâu. Người cứu trông cũng có vẻ hơi đuối sức rồi.
Tôi chỉ dám nhìn thế thôi rồi lùi lại. Chiếc cầu này được lắp ván, những chiếc ván đã thủng lỗ chỗ, lộ cả dây thép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-khach/96061/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.