Ngay sáng hôm sau ấy, thầy Lộc cùng mọi người tay bị tay nải leo lên thuyền từ sớm, tìm về con lạch cũ. Đi theo thầy chỉ có ông Mười với hai thanh niên nữa. Họ mang theo cuốc xẻng, vải bạt, ít đồ lễ. Từ sau vụ bẫy lần trước, đám thanh niên trong làng tởn đến già không dám đi thuyền khám phá mấy chỗ như vậy nữa.
Sau lưng thầy Lộc có một chiếc bọc dài quấn vải vắt chéo lưng, không biết là vật gì, cộng thêm túi bùa và đồ nghề đeo trước ngực. Thầy chẳng nói chẳng rằng, bước lên thuyền, cứ theo hướng cũ mà đi. Thầy đứng trước mũi thuyền, chiếc áo khoác to sụ bay phần phật, trông hướng nọ hướng kia dưới ánh nắng đầu ngày.
Tưởng tìm dễ mà cũng không hề dễ. Loanh quanh một hồi, đi lạc mấy lần, ông Mười vẫn không thể nhớ chính xác con lạch nằm ẩn ở khúc nào của sông. Có lẽ hôm đó trời đã xâm xẩm tối, cộng thêm nỗi hoảng sợ quá độ lúc chạy ra nên ông không còn nhớ rõ nổi nữa.
Thầy Lộc đành khẽ khàng ngồi xuống, rút trong túi ra lọ mực đỏ ông hay chấm viết bùa, lấy chiếc bút lông dậm đậm vào rồi khẽ khàng nhúng xuống nước khuấy 3 vòng. Màu mực đỏ loang ra thành hình đầu rồng, rồi khẽ uốn lượn theo dòng nước. Màu mực đỏ cứ thế lan, lan ra trước mũi thuyền gần 500m.
Thầy Lộc hất đầu: "Đi theo hướng đó đi anh Mười."
Một thanh niên ồ lên: "Kì lạ nhỉ!"
Thầy Lộc đáp: "Mực máu rồng bí truyền đấy. Đương nhiên không phải máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-khach/3224248/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.