Đôi mắt Hiệp nheo lại nhìn xa xăm. Hiệp lặng người đi sau câu chuyện bi đát của tôi. Sau cùng cô mới cất tiếng:
"Em rất hiểu tâm trạng của anh lúc đó. Mang theo nỗi sợ hãi gần 30 năm không hề dễ dàng gì...Em trai em cũng bị chúng cướp mất mạng. Nếu bảo sợ, thì em có sợ! Thế nhưng vì em trai em, điều gì em cũng sẵn sàng làm, kể cả là nhảy vào biển lửa..."
Hiệp nói một cách kiên định rồi lại cười hiền, nhìn tôi buồn rầu. Ánh mắt cô giống mẹ tôi quá mức khiến tôi xúc động. Tôi chỉ cúi đầu không nói gì. Từ trước tới giờ, nếu như không chắc chắn làm được điều gì, tôi sẽ không hứa. Tay tôi nắm chặt lại vì nỗi niềm day dứt gần như bất lực. Tôi không biết phải làm gì? Làm thế nào để tôi có đủ dũng khí gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo sâu thẳm kia?
Tôi hỏi Hiệp: "Vậy em trai em..cũng bị như này à?"
Hiệp gật đầu.
"Hồi ấy nó mới 15 tuổi. Đêm hôm đó, tan học, thằng bé làm mất tiền đóng học mẹ em cho...Sợ quá không dám về nhà...Đến khuya mới dám đi về...Đi qua cầu thì bị kéo chết luôn. Thằng bé nhảy xuống sông, chỉ còn lại đôi dép cũ...Nhà em còn không tin là nó làm thế, chỉ vì mỗi chuyện đó... Nhưng không ngờ lại là sản phẩm của chúng...Hồi ấy chúng kéo người dễ hơn bây giờ... Không phiền đến ấn vận gì hết...Sau giờ người dân cẩn thận hơn thì..." Giọng Hiệp nghẹn cả lại.
Tôi cũng nhìn cô an ủi, không nói gì. Giữa chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-khach/3224245/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.