Chín giờ tối, Nhã Linh ung dung nằm trên giường, chân gác gấu bông, tay nhắn tin điện thoại lia lịa buôn với chị em tốt trong nhóm, thi thoảng nhìn sang em mèo thần tài đang đưa tay vẫy vẫy bên bàn máy tính cách đó không xa mỉm cười ngây ngốc. Cô có nên nói với hội chị em chuyện này không ta, chuyện cô nhận quà người ta ấy. Chợt cô bừng tỉnh nhớ ra, anh đã hẹn cô trả lời anh khi trước. Nhã Linh phân vân chưa biết dùng phương thức gì trả lời anh cho đủ thành ý.
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại chợt reo, là số của anh. Cô giật mình, chả lẽ tần sóng não của cô mạnh thế, bắn sang não anh, hay anh đọc được suy nghĩ của cô đây ta, là gì đi nữa thì cũng thật trùng hợp. Mang theo mớ suy diễn ngây ngô cô nhấc máy, rất nhanh anh nói: "Mười phút nữa anh ở bên ngoài đợi, em mặc ấm vào rồi ra nhé." Cô vội nói: "Ấy khoan khoan, anh đợi đâu cơ, đón em ở nhà á, thôi thôi chờ em đi bộ ra công viên hôm trước rồi đón em nhé?" Anh đồng ý rồi cúp máy.
Cô loay hoay bật dậy, nhìn lại bộ đồ ngủ đang mặc, dép bông dưới sàn, suy tính chưa biết nên mặc gì. Không mất nhiều thời gian, cô thay bộ đồ thể thao đơn giản, khoác thêm áo bông có mũ gấu mầu nâu to sụ đi ra khỏi phòng. Ba mẹ ngồi xem ti vi ngoài phòng khách thấy cô ba liền hỏi: "Đi đâu tầm này con?" Cô nhe răng cười hi hi: "Con đi ăn đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-cua-ai/2870781/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.