Sáng hôm sau đi làm, Nhã Linh đứng trong thang máy nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó tự thấy vui vẻ thêm. Một thân ảnh xinh đẹp, tươi tắn như gió xuân đang nhìn cô mỉm cười bẽn lẽn, may mà thang máy không có ai, tự cô diễn trò thoải mái, khi yêu người ta có thể trở nên ngốc nghếch một cách dễ thương như thế.
Về phòng làm việc cô lại tiếp tục hăng hái với công việc được giao, cô có mục tiêu rõ ràng, bản thân không nề hà khó khăn, thử thách nên chị Phùng rất yên tâm khi giao việc cho cô. Gần cuối buổi sáng, chị Phùng phân phó Hoàng Nghi đi cùng gặp khách hàng, cô nhận nhiệm vụ lên phòng sếp Dương lấy tài liệu.
Khỏi phải nói, được gặp anh sau 24h xa cách cô mừng thế nào. Không nhớ đã phi lên anh phòng anh thế nào, nhưng giờ đứng trước cánh cửa cô lại thấy hồi hộp, mong chờ. Định thần lại mấy giây, Nhã Linh bấm chuông, sau ba hồi chuông, cánh cửa phát ra âm thanh thông báo "Unlocked" rồi tự động mở.
Nhã Linh mang theo tâm trạng mong chờ tiến vào, cửa lại tự động đóng sau lưng cô. Trên bàn làm việc Dương Vũ đang xem văn kiện cũng ngẩng lên. Bốn mắt nhìn nhau khiến thời gian như ngưng đọng. Nhã Linh đứng trước bàn làm việc không biết nên tiến hay nên lui, dù gì đây cũng là công ty không phải chỗ riêng tư nên không được kích động.
Dương Vũ nhìn cô trong lòng cũng dâng lên cảm xúc dâng trào khó diễn tả. Anh đẩy nhẹ ghế, giang rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-vong-cua-ai/2870775/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.