Khi Bùi Thanh Phi xoay người nhìn đến người cha của mình, cô đã bị giật mình.
Những dáng vẻ trước đây của ông thì cô đã nhìn thấy: trên bục giảng, trong sinh hoạt. Nhưng trong số đó lại không có cái hình ảnh đang ở ngay trước mắt này: khoác trên người bộ quần áo dành cho người bị bệnh.
Bùi Sĩ Phương đang ngồi trên giường, trên tay cầm một quyển sách. Thấy con gái đã đến, ông đặt cuốn sách trong tay sang một bên rồi bảo con gái đi tới ngồi bên cạnh mình.
Nhưng Bùi Thanh Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động.
Bùi Sĩ Phương chỉ còn biết thở dài, cùng người vợ của mình nhìn nhau một cái rồi mới nói với con gái: "Thanh Phi, ba sẽ không nói dối con. Từ hôm nay trở đi ba phải ở lại bệnh viện. Chỉ cần ba vẫn chịu nổi, nếu các chỉ tiêu vẫn bình thường, thì không lâu nữa ba sẽ được tiến hành giải phẫu."
"Giải phẫu... Có mạo hiểm hay không?" Bùi Thanh Phi khẽ hỏi.
Bùi Sĩ Phương nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngốc này, chỉ cần là giải phẫu đương nhiên sẽ có mạo hiểm. Cho nên nếu như vạn nhất..."
Bùi Thanh Phi liền vội vàng lắc đầu: "Không đâu! Sẽ không có cái gì là vạn nhất. Ba sẽ tốt hơn thôi."
Con gái của mình rất giống mình, sẽ rất ít khi vì chuyện gì đó mà để lộ ra ngoài vẻ bối rối. Hình ảnh của Bùi Thanh Phi trước mắt tựa hồ đưa Bùi Sĩ Phương trở về với hơn mười năm trước kia, khi xảy ra chuyện không nên có vào cái ngày ấy. Khi đó hai vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943170/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.