Tôn Đình đột nhiên nhớ tới cái tình cảnh của lần đầu tiên mình nhìn thấy Tề Tranh. Lúc đó anh cũng chẳng có gì tốt đẹp hơn cái vị Trương tổng của Long Hoa, bởi chính bản thân anh đã xếp Tề Tranh vào hàng dị loại, ấy vậy mà kết quả lại ngoài tưởng tượng. 
Gió đêm ở thành phố H lại không dịu dàng như ở thành phố B, hiện tại nó đang thổi vạt áo của hai người bay lên phần phật. 
Tôn Đình run rẩy cả người, thật sự thì nơi này khá là lạnh lẽo. 
Tề Tranh thấy người này chỉ mặc mỗi cái áo sơmi nên chỉ chỉ tay về cửa chính khách sạn: "Ngoài trời lạnh lắm, mau trở về đi thôi." 
Đối diện với ánh mắt của người này, Tôn Đình đã không còn cái ý định muốn tìm cho ra điều gì trpng đó như trước đây nữa. Người này chưa từng một lần có thái độ ngưỡng mộ, tâng bốc mình, mà lời dặn dò ban nãy lại tùy ý giống như đang nói chuyện với đứa em trai của cô ấy vậy. Chỉ trong nháy mắt Tôn Đình bỗng thấy mình thật là vô vị, thấy mình cứ như mình chỉ là một đứa bé vậy, có chút gì đó ngây thơ. 
Anh đưa tay sờ sờ cái mũi, không còn kiên trì như trước đó nữa. 
"Vậy còn chị?" Tôn Đình hỏi. 
Tề Tranh trở lại với tư thế cũ: "Tôi muốn ngồi thêm một lúc nữa." 
"Vậy đừng quá muộn." 
Tôn Đình đang định bước đi thì Tề Tranh lại gọi anh quay lại: "Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ lên chuyến bay sớm nhất, sợ là không có thể cùng với hai người trở về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943166/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.