Mùa thu rồi cũng đến, Bùi Thanh Phi đồng ý cho Tề Tranh tới bên này, bởi vì đó là thời kỳ đẹp nhất của Thụy Văn.
Đi ở trong sân trường, lá thu không ngừng rơi xuống phủ sắc vàng óng ánh lên mặt đất. Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng cất bước đạp lên trên những chiếc lá rụng, làm phát ra những tiếng xào xạc nho nhỏ. Nhất thời cả hai người bỗng nổi hứng đùa nghịch.
Các cô đều không ai chê bẩn, hai người thi nhau cầm lên những chiếc lá rồi chụp thành đủ các loại tư thế. Tề Tranh đem những bức ảnh do mình chụp được gửi cho Giang Sở và Tề Hồng. Kết quả lại là bị hai người này luân phiên nhau bĩu môi.
"Đây có lẽ là bức ảnh xấu nhất trong cuộc đời Bùi Thanh Phi đi."
"Nếu chiếu theo tiêu chuẩn của Quách Đồng thì có thể nói tay nghề của chị còn kém xa."
Tề Tranh không chịu thua. Nào có bết bát như vậy chứ?
Còn không phải chỉ là kết cấu thiếu chút mà thôi? Góc độ cũng thiếu một chút, cân đối cũng chỉ thiếu chút xíu thôi nha, nhưng mà người thì vẫn xinh đẹp a.
Bùi Thanh Phi thấy Tề Tranh than thở như vậy thì an ủi: "Được mà, nhìn cũng rất được đấy! Dù sao thì vẫn có mình ở đó, lại cũng không đến nỗi quá khó nhìn."
Tề Tranh: "..."
Rốt cuộc thì ý nói vẫn là khó coi đi!
Mùa đông tiếp theo, đến lượt Bùi Thanh Phi tới Khang Niết, bởi vì Tề Tranh có nói, muốn mùa đông này đưa cô cùng đi trượt tuyết.
Lại thêm một lễ Giáng Sinh nữa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943137/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.