Buổi tối hôm đó Tề Tranh trở lại khách sạn.
Vừa mới bước chân qua cửa cô đã nghe thấy tiếng mẹ nói với ra: "Tề Tranh? Thật đúng lúc, có điện thoại của em con đấy."
Tề Tranh đi qua tiếp nhận điện thoại. Nguyên cả một kỳ nghỉ không được đụng vào những vật này, bây giờ cô bỗng thấy không quen.
"Làm gì vậy hả?" Hai chị em đã quen với sự tùy ý, cho nên bây giờ Tề Tranh thốt ra một câu chính là như vậy.
Tề Hồng cố kìm ném sự hưng phấn của mình: "Đến cùng là chị có muốn nghe hay không đây? Chuyện chị đã bảo em nghe ngóng thông tin ấy."
Tim của Tề Tranh như thót lên tận cổ, nhưng vì có ba mẹ ngay tại đây cho nên cô cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Mày nói đi, chị nghe đây." Nghe vào tai người khác thì thấy giọng của Tề Tranh thực tùy ý.
"A a!!! Giả vờ! Chị đây là đang giả vờ nha! Có phải là quả tim của chị đang vừa đập đùng đùng vừa nhảy lên không ngừng rồi hay không? Có phải là đặc biệt kích động hay không? Đặc biệt hưng phấn, nhưng mà lại không dám biểu hiện ra ngoài?"
Tề Tranh cực kỳ tức giận a. Cái tên gia hỏa ngu ngốc này, còn có... người nào có thể quản được nó nữa hay không vậy hả!
"Nếu mày chỉ vì muốn gọi điện thoại để làm chị mày tức giận thì chị mày sẽ đem điện thoại trả lại cho mẹ ngay bây giờ đây." Tề Tranh uy hiếp.
"Thôi được rồi! Thôi được rồi mà! Em không đùa với chị nữa. Nói cho chị nghe này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943124/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.