Chuyện xảy ra ngày ấy, rồi Bùi Thanh Phi cũng sớm quên đi. Sau này, khi dần lớn lên, dĩ nhiên là cô cũng đã hiểu ra được sự lựa chọn khó khăn của cha mẹ ngày đó. Cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nhớ lại tiếng khóc của Tề Tranh khi ấy cô vẫn cảm thấy cảm động vô cùng.
Bùi Thanh Phi dựa vào tường, quấn chăn lên trên người mình, cứ như là làm như vậy cô sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút.
"Cốc! Cốc!"
Đột nhiên có một tràng tiếng gõ, nó làm cho Bùi Thanh Phi sợ hết hồn.
"Cốc! Cốc!"
Lại là hai tiếng gõ nữa, Bùi Thanh Phi quay đầu lại nhìn lên bức tường màu vàng ấm áp ở phía sau lưng mình.
Đây là mánh lới các cô vẫn hay dùng ở cái thời cắp sách đi học đây mà! Bùi Thanh Phi vội vàng chùi đi nước mắt rồi nhẹ nhàng gõ lên hai tiếng, coi như là đáp lời.
Phía bên kia nhận được hồi đáp lập tức thay đổi cách gõ. Tiếng gõ vang lên không ngừng, tựa hồ tiếng gõ ấy đang dịch chuyển dọc theo vách tường từng chút từng chút một đi về phía trước.
Bùi Thanh Phi lần theo âm thanh đi về phía trước, từng bước một đi tới bên cửa sổ.
Bùi Thanh Phi đã hiểu ra ý định của Tề Tranh. Cô mở cửa sổ ra rồi thò người ra bên ngoài. Lập tức cô nhìn thấy trong đêm tối của mùa hè, Tề Tranh cũng đang đứng sát ở bên cửa sổ. Người này vừa vẫy tay vừa cười với mình.
Cô thích nhất nụ cười này của Tề Tranh. Bởi vì nó luôn đem đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943119/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.