Bữa cơm họp mặt chiều hôm ấy cuối cùng đã không xảy ra.
Tề Tranh và Bùi Thanh Phi, từng người một bị người nhà mang về nhà mình.
Tại nhà họ Tề.
Mẹ Tề ngồi trên ghế sofa mà xuất thần, hai con mắt đỏ lên, nhìn qua cũng nhận ra là bà đã khóc. Ba Tề thì đi tới đi lui trong phòng khách, sau một hồi lâu, ông mới đi đến trước mặt Tề Tranh.
Từ đầu tới giờ Tề Tranh vẫn luôn lẻ loi, đơn độc đứng một mình giữa phòng khách, không giải thích mà cũng không chối bỏ. Cô chờ cho cha mẹ đặt câu hỏi.
"Chuyện xảy ra từ khi nào?"
Tề Tranh không có ý định nói dối nên thẳng thắn trả lời: "Năm thứ nhất đại học."
Hai vợ chồng nhà họ Tề đều bị chấn kinh.
Vậy mà, vậy mà đã hơn hai năm rồi?
"Con... Tại sao hai đứa các con lại có thể làm như vậy được hả?" Ba Tề vô cùng đau đớn.
Tề Tranh hít sâu một hơi, nhưng rồi đến cùng lại không nhịn được: "Chúng con đâu có làm cái gì. Lẽ nào đến với nhau mà lại là thương thiên hại lí hay sao?"
"Con đừng có mà cưỡng từ đoạt lý!" Vì Tề Tranh chống đối một câu như vậy mà ba Tề bị khơi lên cơn lửa giận: "Đứa nào bày ra cái trò này trước?"
Tề Tranh nở nụ cười. Cô thật không thể tưởng tượng ra được là lão Tề vậy mà lại đem cái khẩu khí thẩm vấn này ra để nói chuyện với mình. Tề Tranh nói: "Ba, loại chuyện này đều là ngươi tình ta nguyện, đâu ra cái gì gọi là chủ mưu cùng phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943117/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.