Ngày trước, khi Tề Tranh vẫn là sinh viên đại học năm thứ nhất, mỗi lần chạy ra ngoài tìm cơ hội thực tập, trên cơ bản đều là thế này: sau vài câu nói chuyện với nhau, kết quả đều là cô bị xua đuổi. 
Sau vài năm trôi qua, Tề Tranh đã lên học năm thứ ba, mang theo lý lịch với thành tích phải nói là chói sáng, một lần nữa tiến về phía trước, thì câu trả lời... 
Vẫn là như trước, bị từ chối ngay từ ngoài cửa. 
Lý do cũng giống hệt như năm đó, vì Tề Tranh chưa có kinh nghiệm gì. 
Đây đã là công ty thứ ba Tề Tranh chạy tới tìm cơ hội. Năm đó, sau khi bị cự tuyệt đến lần thứ ba, cô đã phải ra ngoài đường phát tờ rơi. Trải qua một ngày cực nhọc mới kiếm được hơn một trăm khối. Hôm nay, trong lúc dọn dẹp các thứ lặt vặt, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy trong lòng như bị đè nén. 
Cô đã là sinh viên của đại học Thanh Bắc, hiện tại có thể xem như là một trong những sinh viên nổi bật của trường rồi. Bản thân cô lại không có cái hy vọng xa vời là có được một công việc với phần lương bổng hậu hĩnh. Cái cô muốn lúc này chỉ là có được một cơ hội, dù không được trả tiền, chỉ cần có thể được học, được nhìn nhiều một chút cũng là tốt rồi. Ấy vậy mà người ta vẫn cứ dùng đi dùng lại mấy cái cớ cũ rích để xua đuổi mình đi. 
Lúc này Tề Tranh đã không còn là cái người cứ thế mà bỏ đi một cách dễ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943114/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.