Giang Sở cho rằng Tề Tranh tìm đến mình là để tính sổ. Dù sao lúc trước Tề Tranh cũng đã phải ăn nói nhũn nhặn để nhờ mình hỗ trợ như vậy rồi, vậy mà lại bị cậu dứt khoát cự tuyệt.
Trước khi ra khỏi cửa Giang Sở còn bị các vị huynh đệ xem thường một phen: "Mặc đồ đen như thế này, là đi ra ngoài lêu lổng đấy à?"
A a!!!
Giang Sở cười cười. Cậu đây là sợ bị máu me trên mặt của chính mình văng tung tóe lên mà thôi.
Nơm nớp lo sợ đi tới điểm đã hẹn trước, Giang Sở lén lút đứng ở trước cửa ra vào phòng ăn đã được đặt trước, đưa mắt nhìn quanh.
Tề Tranh vẫn còn chưa tới. May quá! Trước khi sơn băng địa liệt ập đến, ít nhất cậu vẫn còn có thêm mấy phút để thở dốc.
Vừa hít được một hơi thở gấp, một bàn tay đã vỗ mạnh một cái lên lưng cậu.
"Làm gì vậy hả?"
Giang Sở bị dọa sợ đến gần chết.
Tề Tranh cười hì hì chỉ chỉ tay vào bên trong: "Đi thôi! Vào trong rồi hãy nói."
Đây là giấy phút yên lặn cuối cùng trước khi bão táp ập đến đây mà! Nhất định là tâm tình của Tề Tranh có rất nhiều thứ đè nặng! Giang Sở thật chỉ muốn bỏ chạy.
Cơ thể còn chưa nhúc nhích đến một phân, cậu đã bị người ta nắm chặt cổ áo.
"Còn phải chờ tôi mời ông nữa hay sao?" Vẻ mặt Tề Tranh rất là vui vẻ.
"Không! Không cần! Không dám làm phiền ngài phải đại giá." Giang Sở gượng cười hai tiếng.
Tề Tranh làm người mời khách. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943103/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.