Tề Tranh nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Cô nghe nói ở thành phố B vào mùa đông rất ít khi có tuyết rơi, huống chi hiện tại mới bước vào giai đoạn giao mùa thu đông. Nhưng không biết có phải là cô đã bị ảo giác hay không, dường như cô nhìn thấy bên ngoài đang rơi xuống những bông tuyết mỏng manh. Đến cả ông trời cũng muốn đến đây tham gia một chút náo nhiệt mà.
Những vấn đề được Điền Tiểu Điềm đưa ra kia, ở sâu thẳm trong nội tâm, cũng không phải là Tề Tranh chưa tìm được đáp án.
Việc học, sự nghiệp, người nhà, tình bạn giữa mình và Bùi Thanh Phi trong tương lai sau này, theo thói quen, tất cả đều được Tề Tranh đem ra suy nghĩ kĩ càng, do đó mà làm ra sắp xếp tối ưu. Nhưng mà hiện tại thời gian lại không đợi cô, lập tức liền muốn 7h.
Tề Tranh không có thời gian để nói nhiều, cũng không kịp suy nghĩ cho rõ ràng hơn. Vào giây phút này cô cũng chỉ có thể tuân theo lòng mình mà lao ra khỏi ký túc xá.
Bùi Thanh Phi cảm thấy rất lạnh, từ đầu ngón tay cho đến từng sợi tóc. Cô từ từ nắm chặt tay lại, hoạt động một chút hai bàn tay của mình. Thời điểm phải đi đã đến rồi, lúc này đây cô mình cần phải đi. Có lẽ Tề Tranh thật sự sẽ không tới.
Thành phố B rơi xuống một làn tuyết mỏng, cảnh sắc này cùng thị trấn Long Giang một vùng trắng xóa là hoàn toàn khác biệt. Làn tuyết trắng lóng la lóng lánh vừa rơi lên trên người Bùi Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943101/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.