Sau khi nghe xong câu chuyện xin nghỉ học cực kỳ khó khăn của Tề Tranh, Điền Tiểu Điềm không khỏi có chút kỳ quái hỏi: "Kỳ nghỉ Quốc khánh có hẳn những bảy ngày nghỉ mà vẫn chưa đủ cho cậu đi về hay sao? Vì cái gì mà cậu lại phải đi sớm tới hai ngày như vậy?"
Tề Tranh vừa lục tìm tin tức về chuyến bay phù hợp vừa trả lời: "Tui phải đi trước để chặn đầu."
Khoảng cách giữa thành phố S cùng thành phố Lăng Giang thật sự là quá gần, việc lui tới giữa hai nơi này đúng là quá thuận tiện.
Tề Tranh chỉ sợ là trong kỳ nghỉ quốc khánh sắp tới, nếu mình không nói gì mà cứ bay thẳng tới đó thì sẽ vồ hụt mất. Nếu để cho Bùi Thanh Phi về nhà mất rồi thì bao nhiêu kế hoạch cô đã kỳ công sắp đặt này sẽ thành công cốc. Nhưng nếu nói trước cho Bùi Thanh Phi biết, chắc chắn người này sẽ không cho mình đi qua. Vì cứ trái lo phải nghĩ như vậy, nên Tề Tranh mới không thể không đi trước hai ngày, trực tiếp ngăn người ta lại ở ngay tại trường học, vạn sự đại cát.
"Đành vậy đi. Nhưng mà với loại tình huống này thì chỉ cần trốn học hai ngày chẳng phải là xong? Việc gì còn phải cạy cục xin nghỉ với người ta nữa?" Vừa mắng Điền Tiểu Điềm vừa dùng tay vỗ vỗ đánh đánh lên mặt để vừa thả lỏng vừa dưỡng da.
Tề Tranh như bị sét đánh!
Đúng vậy! Cứ thế trốn học mà đi chẳng phải là xong? Cùng lắm thì nhờ bạn học làm giúp bài tập nộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943090/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.