Ngày đầu tiên của ba ngày nghỉ trước kỳ thi Quốc gia, Tề Tranh quyết định ngủ nướng. Trước đó cô đã thương lượng với mẹ Tề, rằng mình muốn được ngủ một giấc thật đã, buổi sáng không cần phải gọi mình dậy sớm.
Nếu đây là ngày bình thường thì hẳn là mẹ Tề sẽ chỉ có để lại cho Tề Tranh một cái liếc mắt cùng bóng lưng mà thôi. Nhưng bà cũng tự mình nhìn ra, chính là trong mười mấy năm qua, đây chính là mấy ngày quan trọng nhất của Tề Tranh. Bây giờ đứa nhỏ này cũng chỉ có một cái yêu cầu như vậy, đương nhiên là bà đồng ý cho nó muốn sao làm vậy rồi.
"Được, được rồi. Tất cả đều nghe theo con. Con hãy nghỉ ngơi cho thật tốt." Giọng của mẹ Tề hạ xuống mềm mại.
Đêm đó, Tề Tranh làm một giấc mộng.
Cô mơ thấy Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi lệ rơi đầy mặt, người này vừa khóc vừa hô hào cái gì đó với mình. Thấy cậu ấy như vậy cô rất là đau lòng, muốn tiến lên giữ chặt lấy cậu ấy, thế nhưng khoảng cách hai người lại càng ngày càng xa. Cuối cùng một trận gió bỗng nhiên xuất hiện, sương mù tràn ngập khắp nơi rồi lại tản ra. Cô đi tìm nhưng rồi không làm sao tìm được Bùi Thanh Phi, dù chỉ là cái bóng.
Trong giấc mơ của mình, Tề Tranh bước đi, đi mãi, chẳng có mục đích. Cô túm lấy từng người đi qua bên cạnh mình để hỏi, có thấy Bùi Thanh Phi hay không, thế nhưng tất cả mọi người đều mặt không đổi sắc mà lắc đầu, tiếp tục bước đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943080/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.