Hiện tại, vào mỗi buổi sáng sớm, so với trước đây Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đều đi sớm hơn năm phút đồng hồ. Sau khi xuống khỏi cầu Vọng An, hai người sẽ từ góc rẽ theo đường vòng đi đến cửa sau của trường Thượng Thanh. Bởi vì từ nơi ấy các cô có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ mà lão Trương đã từng nói tới kia, có thể nhìn đến cánh cửa sổ sát đất ở lầu một, nơi dành cho giáo viên, viên chức của trường Thượng Thanh, có đôi khi Tiểu Địch sẽ ngồi ở chỗ kia phơi nắng. Hình như nó vẫn nhận ra được hai người chị xinh đẹp này. Bởi mỗi khi nhìn thấy Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đi tới đó, nó sẽ lập tức đứng dậy, hướng về phía hai người mà ngoắc ngoắc cái đuôi.
Đôi vợ chồng già nhận nuôi Tiểu Địch từng đảm nhiệm công việc dạy học hơn ba mươi năm tại trường Thượng Thanh. Họ có hai người con, một trai một gái, chỉ tiếc là không người con nào ở lại bên cạnh. Cả cuộc đời của bọn họ đều trông coi chỗ sân trường này, lúc còn trẻ là như vậy, đến lúc tuổi già rồi cũng lại là như thế. Có thể bản thân họ đã từng có cơ hội chu du trong thiên hạ, đi thật nhiều, biết đến thật nhiều miền đất xa xôi. Chỉ có điều trong lòng của bọn họ lại một mực neo buộc lại ở nơi đây, từ rất lâu rồi. Bọn họ từng có không ít học trò đã trưởng thành, đến hôm nay cũng lại trở thành giáo viên của trường Thượng Thanh, một thời tiếp một thời, cả một vườn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943060/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.