Dù sao một khi đã cãi nhau rồi trong lòng người nào cũng sẽ không để lại cảm giác tốt đẹp.
Tề Tranh đã thế mà Bùi Thanh Phi cũng vậy. Gần đây hai người đều bị sa sút tinh thần.
Thật vất vả trông mong rồi cũng đến cuối tuần. Nếu so với cậu em Tề Hồng cả người tràn ngập niềm vui thì hai người kia lại tỏ ra hết sức thờ ơ.
Bị chi phối bởi đồng hồ sinh học, chưa tới bảy giờ Tề Tranh đã tỉnh dậy. Cô mở to đôi mắt mà nhìn cái trần nhà màu xanh bạc hà của mình. Muốn ngủ tiếp lại không cách nào ngủ được, nên Tề Tranh chỉ có thể tự lên dây cót tinh thần để rời giường.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Tề Tranh liền thấy bà mẹ nhà mình không biết từ lúc nào đã đem ra thật nhiều bộ quần áo màu sắc rực rỡ, bà đang khoa tay múa chân ướm thử trên người. Vừa nhìn thấy Tề Tranh đi ra bà đã ngay lập tức gọi con gái lại đây với mình.
"Lại đây nào, con gái. Con hãy giúp mẹ nhìn thử xem, mặc bộ quần áo này thì thế nào?"
Tề Tranh vẫn chưa hết buồn ngủ, nhưng cô không nói mình chưa nhìn ra mà chỉ trả lời qua quít cho xong: "Ừ, rất đẹp, trông mẹ trẻ hẳn ra."
Nói xong thì ngáp một cái rồi đi rửa mặt.
Vừa mới quay đi được nửa người, cô đã bị mẹ Tề một tay tóm lấy kéo lại.
"Còn bộ này thì sao? Bộ này màu sắc trông có đẹp hơn bộ kia không?"
Tề Tranh dụi dụi mắt, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943041/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.