"Nước và trái cây hôm qua," Nguyễn Thu nói tiếp, "Là tôi để lại."
Nên nói ra trước để cho thấy mình có ý tốt.
Thấy người đàn ông vẫn không nói gì, Nguyễn Thu lại hỏi: "Thương thế của anh đỡ hơn chưa?"
Cậu thừa nhận phản ứng ngày hôm qua của mình có lẽ hơi quá khích, vì vậy cũng không so đo bị Tập Uyên véo vào mặt cậu, khiến khuỷu tay cậu bị đụng trúng, còn làm cho cậu dính máu đầy người.
Tập Uyên vẫn chẳng nói năng gì, Nguyễn Thu nắm chặt cổ tay áo: "Đồ... Đồ đạc của anh tôi không hề đụng vào, do gần đây trời mưa đá nên tôi mới chuyển anh đến đây..."
Tập Uyên yên tĩnh nghe, cuối cùng chịu mở miệng nói rằng: "Trái cây?"
Nguyễn Thu khẽ gật đầu: "Ừ."
Nếu Nguyễn Thu đang nói đến hai hạt đậu tằm thì đúng là hắn có thấy. Có điều đó cũng không phải là trái cây gì mà là một loại thực vật thân rễ chỉ có ở vùng bỏ hoang, mùi vị rất dở, ngay cả cư dân trên hành tinh cũng sẽ không ăn nó.
Nhưng phi thuyền bị rơi, gần đó cũng không tìm thấy đồ ăn, nên Tập Uyên không hề ghét mùi vị đậu tằm.
Mà những lời còn lại của Nguyễn Thu, hắn vốn không nghe kỹ.
Tầm mắt của hắn rơi trên khuôn mặt của Nguyễn Thu, không biết có phải do độc tố tồn đọng trong cơ thể hay không, hắn chợt nhớ đến con chim mà mình từng nuôi.
Chú chim đó rất đẹp, bộ lông trắng như tuyết không chút điểm xuyết, giọng hót du dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-ban-trai-deu-la-vai-ac/2929726/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.