Nguyễn Thu mơ màng thức một lần, nhưng cậu buồn ngủ đến nỗi không thể nâng mí mắt lên. Cậu chỉ cảm thấy "ổ chăn" của mình ấm áp hơn hẳn thường ngày, mang theo hơi thở làm cho người ta an tâm.
Vì thế cậu vùi mình vào trong đó không muốn ra ngoài, bất giác nắm chặt mọi thứ mà cậu có thể nắm giữ.
Nguyễn Thu còn mơ một giấc mơ, trong mơ cậu quay về hộp gỗ mà cậu trốn hôm đó, Tập Uyên vẫn ôm cậu, hơi dùng sức ôm cậu ngồi trên đùi, vuốt ve mái tóc của cậu.
Trong bóng tối, giọng Tập Uyên vừa khàn khàn vừa mông lung: "Mèo con à, ngoan thì tôi sẽ cho em xem tivi."
Khi Nguyễn Thu thật sự thức dậy, cậu mở mắt ra, thấy một bộ quần áo quen thuộc ở gần tầm tay.
Cậu vừa thức nên hãy còn mơ màng, ngơ ngác nhìn nhìn.
Mãi cho đến khi trên đỉnh đầu cậu vang lên giọng nói của Tập Uyên: "Dậy rồi?"
Thân thể Nguyễn Thu cứng đờ, hô hấp phảng phất ngưng lại.
Cậu từ từ đẩy Tập Uyên ra, ngồi dậy trên chiếc giường không thuộc về mình.
Ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ, trong phòng yên tĩnh.
Tập Uyên nằm trên giường, chăn đắp ngang eo, áo quần của hắn xộc xệch, có chỗ còn nhăn dúm dó.
Mà khi Nguyễn Thu thức dậy, cậu đang dựa hờ vào trong lòng ngực hắn.
Ký ức của Nguyễn Thu hãy còn dừng lại đêm qua, Tập Uyên bật máy chiếu cho cậu xem tivi, sau đó... Sau đó thì sao?
Sau đó, hình như cậu ngủ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-ban-trai-deu-la-vai-ac/2929708/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.