Mộ Minh Trạch nhìn qua khung cửa, bên dưới là sân tập nhỏ của toà B-12 mà Lam Bính tranh (cướp) được.
Tiết Minh đang tập luyện với Hình Cương, Cao Thành Võ và Cao Thành Ưng đứng một bên cười đùa.
Hình ảnh này sẽ rất hài hoà, nếu không có những tiếng văng tục, chửi bậy từ những người đó, đặc biệt là Tiết Minh, giọng cậu ta là lớn nhất.
Mộ Minh Trạch thở dài, 1 tháng rưỡi trước cậu ta còn là một cậu nhóc ngây thơ và kiêu ngạo, cả người trắng và mịn màng hơn cả con gái.
Thế mà bây giờ, da và mặt đầy các vết sẹo, nói lời không hợp ý liền bắt đầu chửi bậy...
Điểm tốt duy nhất là, sau các bài tập luyện như địa ngục của Lam Bính và mọi người, cùng với một vài lần ra ngoài căn cứ, cậu ta đã không còn sợ hãi tang thi nữa.
Ngược lại càng giống đám Cao Thành Ưng, lấy gϊếŧ tang thi và đánh đấm là thú vui.
"Anh nhìn mấy người đó hoài như thế làm gì, có gì hay để nhìn à?"
Một bàn tay từ phía sau Mộ Minh Trạch xuất hiện, kéo lại tấm rèm cửa, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
"Anh chỉ đang cảm thán, Tiết Minh thật sự thay đổi rất nhiều, đều là công lao của em đó." Mộ Minh Trạch cười nhẹ một tiếng.
Lam Bính vờ như không nghe hiểu lời mỉa mai của hắn, cậu cúi người thấp hơn, cố ý giam hắn giữa cậu và bức tường: "Anh nhìn nhiều như thế, không sợ em sẽ ghen à? Em ghen đáng sợ lắm đó."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tuyet-thuy-tinh/3431789/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.