"...Rất đẹp."
Mộ Minh Trạch giật mình, nhìn sang phía phát ra tiếng nói, va phải một đôi mắt màu hổ phách mà hắn không thể nào quen thuộc hơn.
Lam Bính đang ngồi trên một cành thực vật dài đâm lên từ dưới đất, uốn cong thành hình cái ghế.
Cậu cười vô hại, hai mắt hơi híp nhìn hắn. Chân phải vắt ngang, tay chống cằm, đằng sau là lối ra đã bị chặn bằng mớ dây leo lòng thòng.
Mộ Minh Trạch hơi giật mình, theo bản năng đáp lại lời khen của cậu. Sau đó hắn chợt nhận ra, mình trả lời cậu ta làm quái gì chứ!
Lam Bính nghe hắn đáp thì bật cười, thay đổi tư thế thành kiểu ngồi tiêu chuẩn của một học sinh ngoan, mắt vẫn không rời mà nhìn hắn.
Mộ Minh Trạch nhanh chóng dời tầm mắt, tỏ ra không quan tâm đến cậu nữa, nhìn về phía lối thoát duy nhất đang bị chặn kín.
"Cậu đây là lại đang muốn giở trò gì?" Hắn bình thản hỏi.
Không hiểu sao cảnh này có hơi quen mắt, làm hắn có chút bất an.
"Chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút, sợ anh lại chạy mất nên em mới làm thế. Anh đừng giận." Lam Bính cười đáp lại.
Đương nhiên tôi sẽ lại chạy rồi, ngu mới ở lại!
Mộ Minh Trạch vừa chửi rủa cái tên làm vẻ đoan chính nhưng lại chơi bẩn trước mặt, vừa điên cuồng vận não tìm lối thoát thân.
"Vừa hay, tôi lại không muốn có tiếp xúc gì với cậu." Mộ Minh Trạch lạnh lùng nói.
Đột nhiên Lam Bính đứng lên, tiến về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tuyet-thuy-tinh/3431786/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.