Hệ thống im lặng không đáp lời hắn, có lẽ cũng thật sự không biết nói gì.
Oán thán một cách thầm lặng trong lòng, Mộ Minh Trạch bình tĩnh đánh giá xung quanh. Hắn hiện có thể là đang trốn trong nhà kho của cửa hàng tiện lợi, khá tối. Tạp âm ngoài kia càng lúc càng lớn, có vẻ chống đỡ không được bao lâu nữa. Tình hình trước mắt, cứ lẻn ra theo đường Mộc Hàn tìm được kiếp trước đi, dù có hơi nguy hiểm một chút.
Hắn mở cửa kho đi ra, nhìn đám tang thi mặt mũi vặn vẹo đang dí sát thân hình dị dạng máu me vào lớp cửa kính của cửa hàng. Hình ảnh kiểu này thật sự kí©h thí©ɧ tâm thần mà, có thể bức điên một người bình thường luôn đó.
Nhịn xuống cơn buồn nôn đang trực trào trong cổ họng, khẽ nhẩm tính thời gian trong đầu, Mộ Minh Trạch gỡ chiếc balo quân đội trên vai xuống, nhanh chóng bỏ thức ăn và các vật dụng cần thiết vào. Hắn cũng không tham lam, chỉ lấy vừa đủ, không thì sẽ cản trở việc di chuyển. Không thể không nói nguyên chủ thật sự rất thông minh, và cũng rất may mắn, trốn vào được một cửa hàng tiện lợi.
Chuẩn bị xong xuôi, Mộ Minh Trạch cầm lên chiếc gậy bóng chày làm vũ khí tạm thời, chạy vội lên tầng trên trước khi lũ tang thi phá được lớp kính mà tràn vào đây.
Theo nguyên tác, nguyên chủ Mộc Hàn từng kể với nam chính rằng, y tìm ra được một cánh cửa trên tầng thượng cửa hàng, có thể thuận lợi nhảy xuống nóc toà nhà bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tuyet-thuy-tinh/3431773/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.