07.
Gương mặt băng sơn của sếp Trương xuất hiện một vết rạn hiếm có.
Bởi vì tư thế quỳ dưới đất nên hai phiến mông tròn tròn hơi mở, bên trong ngâm nước nóng hơi lâu nên có vẻ mềm mềm hồng hồng……Hửm, cái gì á, cái gì cũng thấy hết trơn rồi.
Cảnh đẹp chỉ tồn tại trong chớp mắt, Trương Cẩn Ngôn lồm cồm đứng dậy, vẻ mặt bình thản nói: “Tôi không sao.”
Nhưng thật ra trái tym bé nhỏ đang nhỏ máu ròng ròng……
Bị nhìn hết rồi Ahuhuhuhu 23 năm giữ thân như ngọc của ônggggggg Aaaaaaaaa!!
“Để tôi xem nào.” Trương Dư Xuyên bỗng đi vượt lên trước Trương Cẩn Ngôn, ngồi xổm xuống nhìn nhìn đầu gối của cậu rồi khẽ nói: “Bầm chân rồi.”
Trương Cẩn Ngôn xấu hổ muốn độn thổ, trong lòng chỉ muốn lao thẳng vào phòng thay đồ che kín đóa cúc non không để cho bất cứ ai nhìn thấy nữa, ngoài miệng vẫn phải bình tĩnh nói: “Bầm một chút thôi không sao cả.”
Trương Dư Xuyên mấp máy miệng, chậm rãi đứng dậy, nhìn Trương Cẩn Ngôn nói: “Mặt đất chất lượng kém thế này là lỗi của tôi.”
Trương Cẩn Ngôn vội xua tay nói: “Chút chuyện nhỏ thế này, ngài Trương đừng để ý.”
Hứ, anh còn dám nói nữa, tôi nói anh nghe nhé trong tiểu thuyết mà gặp cảnh này thì phải nói là để tôi chịu trách nhiệm biết chưa!
“Nếu tốt thì đã không để xảy ra sự cố.” Trương Dư Xuyên nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào còn vương hơi nước, nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Câu nói của Trương Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tro-ly-nho-tieu-tro-ly/2994875/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.