Chương trước
Chương sau
"Tôi cũng đã nói rồi, thấy hoạn nạn nên tôi giúp đỡ em gái anh. Chuyện đó tôi cũng không để trong lòng nhiều, cũng không cần phải được trả ơn, nên anh với em gái anh không phải quan trọng hóa vấn đề lên đâu."

Minh Anh còn định nói chuyện giúp đỡ em gái anh ta và chuyện ở trung tâm thương mại lỡ tạ tội coi như bù trừ, hết nợ nần nhau. Nhưng nghĩ kỹ lại, lời này không hay cho lắm, vậy nên tốt nhất không nói ra.

"Em gái tôi là đứa rất coi trọng người giúp đỡ con bé, cô cũng giúp một lần, nếu không trả lại món ơn huệ này, trong lòng con bé sẽ rất áy náy. Tôi là người làm anh cũng không thể trơ mắt nhìn, lần này tôi làm thế, coi như chúng ta không ai nợ ai, dứt khoát từng chuyện."

Cũng chỉ tại con nhóc trời đánh kia, suốt ngày chả biết gây họa, xong rồi chỉ biết lôi người anh này ra dọn dẹp.

Hoàng Anh cũng nói ẩn ý muốn phân cách rõ ràng như thế, chắc hẳn cũng không muốn cô và người thân anh ta có nợ nần gì. Nếu đã muốn vậy rồi, cô cũng sẽ không chối: "Nếu anh đã nói vậy rồi thì chuyện đó coi như đã xong, ai cũng không phải nợ ân tình nhau nữa. Dù là trả ân tình nhưng anh cũng đã giúp tôi, tôi vẫn nên cảm ơn anh. Hôm đó tôi uống say quá, có thể hành động không đúng, nếu có lỡ mắc phải mong anh bỏ qua cho."

Không nói ra thì thôi, nói ra rồi Hoàng Anh mới nhận ra có chỗ không đúng, ký ức hôm đó bỗng chốc ùa lại. Anh khó hiểu hỏi cô: "Chuyện hôm đó cô không nhớ gì à?"

Minh Anh giờ mới nhận ra mình nói hớ một câu, nhưng chẳng thể rút lại được, lại bắt gặp ánh mắt này của anh, đáy lòng có chút hoảng loạn: "Tôi không nhớ gì hết... Có chuyện gì sao?"

Sao anh ta lại hỏi thế, sao lại hỏi cô không nhớ gì à. Chẳng lẽ hôm đó cô làm ra hành động gì lớn mật lắm, hay anh ta lỡ làm gì cô? Lại còn dùng cái ánh mắt đấy, cái ánh mắt làm cho người ta dễ dành rơi vào hoang mang chứ.

Trong nháy mắt, dây thần kinh của Minh Anh giờ đây căng như dây đàn. Cô bị chính các suy nghĩ lung tung của mình làm đầu óc rối loạn cả lên.

Nghe cô nói thế, Hoàng Anh không nói gì mà nhìn chằm chằm cô, nhìn sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt cô, như đang muốn xem xem cô đang nói thật hay nói dối.

Minh Anh bị nhìn đến bao nhiêu lông tơ dựng hết cả lên, gương mặt có chút mất tự nhiên, hỏi ngược lại: "Hôm đó tôi có làm gì sao?"

Cái biểu cảm kia dường như không phải là giả vờ, có lẽ đã quên thật rồi, Hoàng Anh giả vờ như không, kể: "Cũng không có gì, cô cũng chỉ chửi tôi vài câu, suýt đánh tôi mấy lần."

Sự thật là vậy, không phải anh nhanh tay lẹ mắt, thì không biết gương mặt hoàn mỹ này có còn được lành lặn hay không. Còn đoạn phía sau nữa, ký ức hôm đó bỗng chốc ùa lại, làm anh phút chốc rùng mình.

Mẹ kiếp, cũng không phải nụ hôn đầu, sao nghĩ lại lại cảm thấy đáng sợ như vậy.

Minh Anh ngớ người, trong vô thức ngờ vực cắn móc tay, cố gắng nhờ lại: "Tôi... Tôi có làm như vậy sao?"

Lời như để nói chính bản thân mình, nhưng đối phương thì lại nghe rõ mồn một.

Cảm thấy lời này của mình mà đối phương chẳng hề tin tưởng một chút nào, Hoàng Anh khẽ lắc đầu: "Nếu đã không nhớ thì tốt nhất cũng đừng nhớ lại. Tôi nghĩ là cô sẽ không muốn nhớ lại hành động của cô lúc đó đâu."

Tốt nhất là không nên nhớ lại. Nhỡ đâu nhớ lại cái cảnh đó, lại...

Nhỡ miệng một lần là quá lắm rồi, đằng này lại dính thêm lần hai nữa, đói tượng lại là anh ta nữa, kẻ mà cô ghét cay ghét đắng. Minh Anh thực sự muốn vả mấy cái vào cái miệng thối này lắm rồi.

Anh ta đã nói thế, chẳng lẽ cô đã làm ra hành động rất điên rồ? Bài học từ những lần say lần trước rất đắt giá, vậy nên lời này của anh ta có độ tin cậy rất cao. Chưa cần anh ta nói ra, cô cũng đã có dự cảm rồi.

Ôi trời ơi... Cô... Lại gây họa rồi...

Đang muốn không có chút liên quan gì đến anh ta, chỉ muốn là cái mối quan hệ sếp với nhân viên chung sống bình thường. Còn đang tìm cách không gây hấn với anh ta vì sợ ghi thù. Vậy mà... Tại sao cô lại chửi thẳng mặt anh như vậy, lại còn... Đánh nữa?

Cô thề... Thề lần sau không dám uống say nữa, hậu quả thật sự quá nặng nề rồi.

Giọng điệu như chẳng có việc gì quan trọng cả, làm Minh Anh xấu hổ không thôi, mặt mũi như mất sạch, cười gượng xin lỗi: "Thật xin lỗi, lúc tôi say đã có hành động không đúng, mong sếp bỏ qua. Mà chắc do lúc tôi say nhận nhầm người khác thành anh, nên anh cũng đừng để nhiều."

Phải biện minh cho mình, phải chối!!!

Hoàng Anh liếc xéo cô một cái, thản nhiên như không: "Cô cũng chẳng cần lo lắng về việc cô đã làm gì, tôi cũng không chấp nhặt gì với những kẻ men rượu!"

"Ha ha, tôi biết sếp có tầm lòng độ lượng như vậy mà, ha ha..." Minh Anh cười gượng tâng bốc, tìm cách chữa quê.

Hoàng Anh lấy tài liệu khác trong tủ, xem qua vài trang liền gập lại, hướng phía ngoài đi ra. Thấy Minh Anh vẫn lúng túng ở đó, nhắc nhở: "Lo tập trung vào công việc của cô đi!"

Lời vừa dứt. anh cũng rời đi luôn. Làm Minh Anh ở phía sau đáy lòng đau khổ, thật chỉ mong có một cái lỗ để mình chui xuống cho bớt nhục.

Cô ôm lấy mặt, đáy lòng tang thương đến cực điểm.

Say rượu đã đành, làm trò khùng dại cũng đã đành, lại còn để anh ta nhìn thấy nữa!

Có lẽ nếu là người khác chứng kiến cô đã không cảm thấy xấu hổ như vậy, nhưng đối phương lại là cái tên biến thái kia cơ chứ? Có ai đâu muốn bộ dạng tồi tệ của mình bị phơi bày trước kẻ thù đâu. Thật muốn phát điên mà!

Đúng là đen thôi, đỏ quên đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.