Chương trước
Chương sau
Minh Anh nghe vậy liền thấy khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Mày vừa nói cái gì cơ?"

Cô không hiểu!

"Con điên này, sao mày lại đánh người vừa cứu tao, anh ấy không phải kẻ xấu, kẻ xấu đang ở bên kia kìa."

Minh Anh nghe vậy có chút chột dạ, theo hướng chỉ tay của Khánh Ngân nhìn sang một bên, đầu tiên là một người đàn ông ăn mặt chỉnh tề đứng đó nhìn chằm chằm cô, cô cũng thấy một đám người đang bị trói trong góc tối, vừa nãy do ánh đèn mờ cô chỉ thấy có Khánh Ngân và người đàn ông kia, không nhìn thấy đám người này nên cứ tưởng người đàn ông kia là người xấu, và...

Minh Anh khẽ nuốt nước bọt, lập tức nhanh như cắt đứng lên, hướng về phía người đàn ông mà mình vừa tặng một cú đá cho anh ta, cúi đầu một góc chín mươi độ, thành khẩn xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng anh là người định hại bạn tôi nên mới đánh nhầm, thật tình xin lỗi."

Hoàng Anh vẫn bị cơn đau làm cho choáng váng, anh cố gắng chống tay xuống nền bê tông để ngồi dậy.

Sơn đứng nhìn chằm chằm Minh Anh, không hiểu sao lại thấy cô gái vừa nãy có chút quen mắt.

Hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi.

Giờ mới nhận ra đứa bạn mình có vẻ không ổn, Sơn vội chạy lại đỡ anh, quan tâm hỏi một câu hơi thừa: "Cậu ổn chứ?"

Mặc dù khi nãy anh nhìn qua, lực đạo của cú đã kia không hề nhẹ, muốn ổn, hình như hơi khó...

Hoàng Anh khẽ lắc đầu, như muốn cho đầu óc mình tỉnh táo hơn, lúc này anh chợt nhận thấy trên trán mình có gì đó ướt ướt đang chảy xuống dần về phía mắt, tay anh theo phản xạ giơ lên chạm vào thứ đó. Xong rồi cả bàn tay liền nhuộm màu đỏ tươi.

Hoàng Anh: "..."

Khánh Ngân ôm chặt lấy miệng, không thể tin được: "..."

Sơn cũng rất bất ngờ, quay sang nhìn về vết thương, liền thấy phía trán Hoàng Anh có một vết rách dài, máu đang như mưa không ngừng tuôn ra.

"Để tôi đưa cậu đến bệnh viện!"

Minh Anh đang trong tư thế cúi người một góc chín mươi độ, nghe vậy tim bỗng đập thịch một cái.

Cú đá vừa nãy làm anh ta phải đến bệnh viện?

Hình như cô cũng đá không đến nỗi mạnh lắm mà nhỉ...

Minh Anh khẽ liếc mắt về phía trước như muốn thăm dò tình hình, cô không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy một màu đỏ tươi kia ở trên trán, điều đó làm cô hoảng loạn, liền vội vàng cúi người xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, thật lòng xin lỗi anh."

Lúc này Khánh Ngân tìm trong túi thấy có tấm vải trắng khô, vội vàng đưa Sơn đã anh cầm máu cho Hoàng Anh, Hoàng Anh đầu óc giờ đã bớt choáng váng, lúc nghe giọng nói có chút quen thuộc kia, lại thêm dáng người khá quen mắt, anh ngờ vực hỏi: "Hoàng Minh Anh?"

Trông rất giống cô ta!

Bị người ta nói trúng tên mình, mà giọng nói này có chút quen nhỉ, Minh Anh có chút bất ngờ, theo phản xạ ngẩng đầu, liền chạm ngay ánh mắt Hoàng Anh đang nhìn cô.

Giây phút ấy...

Tam quan như muốn sụp đổ...

Đầu óc như muốn nổ tung...

"Sao lại là anh?" Minh Anh buột miệng hỏi trong vô thức. Mà chẳng biết rằng câu hỏi này rất chi là gợi đòn...

Quả thực, một câu nói này của Minh Anh đã thành công chọc giận Hoàng Anh, anh nhăn mày, hết sức khó chịu hỏi cô: "Sao lúc nào tôi gặp phải tình huống trớ trêu là y như hình cô lại xuất hiện ở đó thế hả."

Với những tình huống như này, thay vì cố gắng cãi qua cãi lại thì tốt nhất là tự động nhận lỗi, Minh Anh thấy có vẻ hợp lý liền vội giải thích: "Giám đốc, giám đốc, đây chỉ là hiểu nhầm, thực sự là hiểu nhầm, tôi tưởng là anh có ý xấu với bạn tôi nên tôi mới..."

Không để cô nói hết, Hoàng Anh bực bội cắt ngang: "Lúc nào cũng là hiểu lầm, cô nghĩ xem từ lúc tôi gặp cô đến giờ đã phải chịu bao nhiêu sự hiểu lầm từ cô rồi..."

Lời vừa nói xong, bất chợt Hoàng Anh dừng lại, một hình ảnh trong quá khứ hiện ra làm anh có chút bất ngờ. Xong rồi, anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Minh Anh, giọng nói đầy nghi hoặc: "Có phải cô không? Cái người đánh ghen nhầm tôi lúc hai tháng trước?"

Minh Anh chợt chột dạ, đầu óc phút chốc nhảy số. ký ức của ngày đánh ghen hụt lần đó lại quay trở lại, bỗng nhiên rõ nét đến từng chi tiết.

Chưa bao giờ lại rõ nét như lúc này.

Hình như, người đó là anh ta thật.

Anh ta còn bào cô "Cút" nữa.

Ối mẹ ơi!!!

Minh Anh ôm chặt lấy miệng, không thể tin vào mắt mình, cũng không thể thốt ra được câu nào nữa.

Nhìn biểu cảm này của cô, Hoàng Anh cũng đã biết được câu trả lời, anh bất ngờ cười nhạt, tay chống trán, lửa giận càng lúc càng bừng lên.

Khánh Ngân ngồi đó lúc này mới sững ra, nhớ lại vụ việc hôm đó cũng hết sức bất ngờ.

Bảo sao, thấy anh ta trông quen đến thế! Đúng là từng gặp rồi mà!

Sơn lúc này cũng mới nhớ ra, sự kiện của hai tháng trước.

Chia buồn cùng đứa bạn.

...

Bệnh viện.

Ngoài hành lang, Minh Anh ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy đầu, đầu óc của cô giờ đã loạn như cào, không biết nên làm gì tiếp nữa.

Cái tội cầm đèn chạy trước ô tô này, giờ phải lãnh nhận hậu quả rồi đấy.

Vừa chiều là vụ chiếc vòng, giờ lại làm anh ta bị thương, có ai đen như cô không cơ chứ.

Trời ơi, điên mất thôi!!!

Khánh Ngân ngồi bên cạnh Minh Anh cũng lo không kém. Dù gì người ta cũng là có ý tứ giúp cô thoát khỏi hoạn nạn, còn chưa kịp cảm ơn thì đã bị con bạn mình dùng một quyền mà bị thương như vậy, áy náy lắm chứ.

Cũng chẳng thể nào ngờ người sếp như ác ma này lại là kẻ hai tháng trước phải chịu trận dưới tay Minh Anh, bị ăn đập từ cô không biết bao nhiêu lần.

Trùng hợp đến như vậy là cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.