Pháo hoa trên đỉnh núi bán rất chạy, dường như cách vài mét là có thể nhìn thấy có người bán.
Trên trời là sao, dưới đất là pháo hoa còn có những ngọn đèn rực rỡ của thành phố, phóng tầm mắt ra xa, những ngọn đèn khác nhau cùng rực sáng tô điểm giống như một bức tranh.
Đối với câu hỏi mà ban nãy Bùi Hoán lặp lại ở quầy hàng, Nhan Tử Mịch không trả lời, Bùi Hoán cũng không truy hỏi.
Còn có khách tới mua pháo hoa, hai người theo quán tính dịch sang bên cạnh một chút.
Vòng tay của hai người vẫn ở trên ngón tay của Bùi Hoán, anh cúi đầu nhìn vòng tay rồi lại nhìn Nhan Tử Mịch, hỏi: "Thật sự muốn anh đeo màu hồng?"
Nhan Tử Mịch vươn tay ra: "Dù sao thì em cũng đeo màu xanh."
Bùi Hoán bất đắc dĩ lấy hai cái vòng xuống, đầu tiên nghiên cứu vài giây rồi lại cạch một cái nghiền nát các mảnh rắn bên trong.
Vòng tay quả nhiên càng sáng hơn, mà màu hồng lại càng hồng.
Nhan Tử Mịch lại vươn tay ra, duỗi thẳng về chiếc vòng màu xanh.
Bùi Hoán không lập tức đeo lên cho cậu mà trước tiên dùng vòng tay gõ lên mũi Nhan Tử Mịch rồi mở ra đeo lên cổ tay Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch cười nghiêng đầu: "Màu hồng của anh cần em giúp anh đeo không?"
Nhan Tử Mịch nhấn mạnh hai chữ màu hồng.
Giọng điệu Bùi Hoán bất lực: "Cảm ơn em."
Có người nào đó ấy rõ ràng ghét màu hồng, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tot-nhat-la-the/3735256/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.