Chương trước
Chương sau
Sau khi trả điện thoại cho Bùi Hoán, Bùi Hoán liền đưa vé cho Nhan Tử Mịch.

Tuy rằng đã xem một lần trên điện thoại Bùi Hoán, nhưng nhận lấy xong, Nhan Tử Mịch vẫn nhìn nhiều thêm vài lần.

"Sao mà anh kiếm được?" Nhan Tử Mịch rất tò mò.

Bùi Hoán nói: "Muốn làm thì làm thôi."

Triệu Địch phía trước khì cười một tiếng, cậu ta thật sự không nhịn được.

"Anh Hoán chúng ta vì hai tấm vé này mà phí hết bao nhiêu sức lực."

Vu Nam cũng ngoái đầu: "Tôi làm chứng."

Tiểu Đông cũng nói: "Cả sáng này phải gọi tầm 100 cuộc."

Nhan Tử Mịch cười mỉm, lập tức ngoái đầu nhìn Bùi Hoán.

Bùi Hoán nói: "Không gọi 100 cuộc."

Vì vậy chỉ phủ nhận cái này?

Ở trước nhiều người như thế, Nhan Tử Mịch hơi không tiện phát tác, cậu chỉ liếc số ghế trên điện thoại, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Bùi Hoán còn chưa trả lời, Triệu Địch phía trước liền ui dời một tiếng: "Này là cậu không đúng rồi Tử Mịch, nhắc tới tiền với anh Hoán chúng tôi làm gì."

Vu Nam lại nối theo: "Đúng, của anh Hoán là của cậu."

Tiểu Đông cúi đầu cười, trái lại không nói gì.

Nhan Tử Mịch hơi nhướn mày, ngẩng đầu nhìn Bùi Hoán, Bùi Hoán cũng chỉ đang cười.

Kì quái.

"Đúng rồi."

"Đúng rồi."

Triệu Địch và Bùi Hoán đột nhiên đồng thời mở miệng.

Triệu Địch lập tức bật cười: "Ngài nói ngài nói, ngài nói trước."

Bùi Hoán cười cầm điện thoại chọc lưng Triệu Địch: "Đủ rồi đấy."

Triệu Địch co người lại một chút: "Haha, biết rồi."

Vì thế Nhan Tử Mịch hỏi Bùi Hoán: "Đúng cái gì."

Bùi Hoán: "Kết quả kiểm tra máu của cậu có rồi."

Nhan Tử Mịch a một tiếng: "Nói thế nào?"

Bùi Hoán: "Dương tính với vụn lông mèo."

Nhan Tử Mịch lập tức bĩu môi: "Được rồi."

Quả nhiên là vậy.

Bùi Hoán sờ đầu Nhan Tử Mịch: "Không sao, về sau muốn chơi với mèo gọi tôi, tôi trông cậu."

Nhan Tử Mịch: "Anh không ở cạnh em thì phải làm sao?"

Triệu Địch phía trước lại ngoái đầu: "Làm sao mà nó sẽ không ở cạnh cậu."

Bùi Hoán: "Triệu Địch."

Triệu Địch bật cười haha: "Sai rồi sai rồi."

Bùi Hoán hỏi Triệu Địch: "Mày đúng rồi cái gì?"

Triệu Địch nói: "Không phải chuyện lớn gì, chính là muốn hỏi Nhan Tử Mịch tối qua đi đâu, không phải có việc gấp không tới à?"

Triệu Địch nói xong câu này, Nhan Tử Mịch rõ ràng cảm nhận được tay Bùi Hoán ở trên vai cậu khẽ ngừng.

Nhan Tử Mịch vốn muốn đợi chốc nữa lúc gọi điện thoại nói chuyện thì báo Bùi Hoán, có điều cũng như nhau.

"Hôm qua đi gặp bố và một chú." Nhan Tử Mịch nói: "Chuyện là......"

Mới nói tới đây, Bùi Hoán đột nhiên cắt ngang cậu: "Gặp bố cậu?"

Nhan Tử Mịch gật đầu: "Vâng."

Bùi Hoán dường như suy nghĩ một lát, trong lời nói mang sự hoài nghi: "Không phải đi gặp đàn anh cậu?"

"Đàn anh?" Nhan Tử Mịch mới nghi ngờ: "Không phải."

Bùi Hoán lại ngừng một lát mới hỏi: "Sao lại đột nhiên đi gặp bố gấp vậy."

Nhan Tử Mịch vì vậy đơn giản nói sự việc ra, cũng giải thích với Triệu Địch: "Thật sự xin lỗi, hôm qua không tới kịp."

Triệu Địch ài một tiếng: "Chút chuyện nhỏ, chắc chắn chuyện của cậu quan trọng hơn."

Triệu Địch nói xong lại lớn tiếng ồ một cái: "Vì thế Bùi Hoán mày tưởng Nhan Tử Mịch đi gặp đàn anh cậu ấy?"

Bùi Hoán không được tự nhiên đút tay vào túi: "Ừ."

Biểu cảm của Triệu Địch ngừng lại chút, sau đó: "Hahahahaha mẹ nó phá án rồi" Cậu ta tự mình cười còn chưa xong, ngoái đầu dùng sức vỗ ngực Vu Nam một cái: "Có phải thú vị lắm không."

Vu Nam ôm ngực: "Mày có phải điên rồi không?"

Ra ngoài nhà ăn lại sắp tách ra rồi, trong lòng Nhan Tử Mịch đã chuẩn bị nói tạm biệt, Bùi Hoán lại nói: "Đi về với cậu."

Lần này Triệu Địch lại cười.

Cậu ta ngoái đầu trả lời: "Tử Mịch hay là cậu xin về lại kí túc xá đi, này phải yêu x......" Cậu ta tự mình khụ một cái, sửa miệng: "Này khiến anh Hoán chúng tôi rất cực khổ."

Nhan Tử Mịch thế mà còn thật sự suy xét.

Bùi Hoán kéo Nhan Tử Mịch đi: "Kệ nó đi."

Hai người liền cùng bọn họ tách ra.

Trên đường, Nhan Tử Mịch nói với Bùi Hoán: "Em có thể chuyển về kí túc xá, cái giường kia của em vẫn trống."

Bùi Hoán cũng nghĩ, hỏi: "Tiện không?"

Nhan Tử Mịch: "Nếu như chỉ là thỉnh thoảng ngủ thì tiện."

Cậu nói xong ngoái đầu đưa mắt nhìn Bùi Hoán.

Bùi Hoán thế mà còn thật sự nói ra lời Nhan Tử Mịch không tiện nói: "Kí túc xá cách tôi càng gần, tôi tìm cậu cũng càng tiện."

Đúng rồi, chính là ý này.

Bùi Hoán tiếp tục nói: "Nếu là thi thoảng ngủ, chỉ cần cái chăn và đồ dùng sinh hoạt đơn giản là được."

Trong lòng Nhan Tử Mịch cười.

Đúng vậy đúng vậy, chính là như vậy.

Bùi Hoán nói xong những lời này hỏi: "Vì thế là Triệu Địch nói, cậu mới nghĩ muốn chuyển về?"

Nhan Tử Mịch ặc một tiếng.

Câu này không đúng.

Nhan Từ Mịch ậm ờ nói: "Đưa ra đề xuất mà, ai nói chả giống nhau."

Bùi Hoán véo búi tóc nhỏ của Nhan Tử Mịch: "Nếu chuyển thì gọi tôi, làm nhân công miễn phí cho cậu."

Nhan Tử Mịch cười: "Được."

Chuyện tối hôm qua vừa nãy không nói cụ thể, vì vậy trên đường quay về, Nhan Tử Mịch lại tỉ mỉ nói cho Bùi Hoán.

Cũng bao gồm cả tác dụng của đàn anh trong này.

Nói xong, câu đầu tiên Bùi Hoán liền nói: "Lúc đầu không phải khá thích đàn anh cậu à, sao bây giờ sợ ân tình như thế?"

Nhan Tử Mịch nói: "Việc nào ra việc nấy" Cậu cười với Bùi Hoán một cái: "Em sợ ân tình lắm."

Bùi Hoán: "Làm sao, ăn thiệt rồi à?"

Nhan Tử Mịch nghĩ: "Coi là vậy đi" Cậu nói: "Hồi cấp 3 nhờ một người bạn giúp đỡ, sau này người bạn đó lấy cái chuyện này để em làm rất nhiều chuyện không tốt, lừa đạo đức em."

Bùi Hoán gật đầu, không nói trọng điểm: "Vì thế cậu quả thật khá thích đàn anh cậu."

"Sao lại tới nữa rồi" Nhan Tử Mịch cười: "Không phải em đã nói là tán thưởng à?"

Nhan Tử Mịch lại nói: "Anh có phải có hiểu lầm với em không, bọn em không phải cứ con trai là nhào vào."

Bùi Hoán lập tức cười, còn một tay ôm Nhan Tử Mịch qua, véo mặt cậu: "Ý tôi là cái này à?"

Nhan Tử Mịch: "Ai biết được."

Bùi Hoán bất đắc dĩ: "Tôi không phải."

Bùi Hoán lại hỏi: "Thế nên các cậu đều thích kiểu nào?"

Nhan Tử Mịch: "Sao em biết, mỗi người kiểu thích không giống nhau."

Bùi Hoán: "Cậu thì sao? Cậu thích kiểu nào?" Không đợi Nhan Tử Mịch nói, Bùi Hoán nói tiếp: "Có người thích chưa?"

Nhan Tử Mịch cười khan hai tiếng: "Làm gì vậy."

Bùi Hoán: "Hỏi thôi."

Nhan Tử Mịch: "Trông em giống người có người thích rồi à?"

Bùi Hoán: "Tôi không nhìn được ra."

Nhan Tử Mịch lại nói: "Có thì làm sao? Không có thì làm sao?"

Bùi Hoán: "Có là một chuyện, không có là một chuyện."

Nhan Tử Mịch: "Có thì là chuyện gì, không có thì là chuyện gì?"

Bùi Hoán cười: "Nhan Tử Mịch cậu làm gì thế?"

Nhan Tử Mịch cũng cười theo.

Nhưng cậu không nói tiếp.

Nói tiếp cũng sai, cậu không có dũng khí nói thích, cũng không có khả năng chuyển câu hỏi trả lại Bùi Hoán.

May mà Bùi Hoán không truy hỏi thêm.

Không qua bao lâu liền tới cửa nhà Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch mở cửa đi vào, từng câu từng chữ cảm ơn Bùi Hoán.

"Cảm ơn anh mua hoa quả, cảm ơn anh giúp em lấy vé lễ hội, cảm ơn anh mời em ăn mì" Nếu đã cảm ơn nhiều như vậy, Nhan Tử Mịch theo quán tính tiếp tục nói những lời thừa thãi: "Cảm ơn anh giúp em bổ túc tiếng Anh, cảm ơn anh dạy em chơi bóng, cảm ơn anh......"

Nhan Tử Mịch bắt đầu xoay chuyển con ngươi.

Còn cái gì nữa nhỉ?

Bùi Hoán cứ như vậy đứng đối diện cậu tiếp nhận câu cảm ơn của cậu, bộ dạng tôi xem cậu còn có thể cảm ơn bao nhiêu thứ.

Qua vài giây sau, Nhan Tử Mịch a một tiếng: "Cảm ơn anh mua trà sữa cho em."

Bùi Hoán lập tức cười ra tiếng: "Hay là viết thư cảm ơn tôi đi."

Nhan Tử Mịch: "Anh nằm mơ."

Bùi Hoán nghiêng đầu: "Làm sao, cảm ơn tôi nhiều thế, ân tình của tôi không phải là ân tình à?"

Nhan Tử Mịch hé miệng một cái, nhưng rất nhanh ăn một ngụm không khí.

Cậu lùi về sau một bước, giấu một nửa người sau cửa: "Anh không giống mà."

Bùi Hoán bởi vì câu này càng cười: "Không trả à?"

Nhan Tử Mịch cứng mỏ: "Chính là không trả."

Bùi Hoán: "Nếu tôi muốn cậu phải trả thì sao?"

Nhan Tử Mịch nghĩ: "Thế được rồi, anh muốn cái gì?"

Bùi Hoán: "Cái gì cũng được?"

Nhan Tử Mịch nghiêng đầu: "Thế thì không được, anh nhắc trước, em xem xét."

Bùi Hoán dài giọng a một tiếng: "Đây là thái độ cậu muốn trả nợ ân tình tôi à?"

Nhan Tử Mịch kiêu ngạo: "Đúng, làm sao?"

Bùi Hoán gật đầu cái nhẹ: "Được, tốt, cứ thế này với tôi."

Anh nói xong vươn tay xoa đầu Nhan Tử Mịch: "Tôi đi đây."

Giọng điệu Nhan Tử Mịch rất nhẹ rất thanh: "Tạm biệt ó."

Bùi Hoán: "Đóng cửa đi."

Nhan Tử Mịch vẫy tay một cái cuối với Bùi Hoán rồi đóng cửa lại.

Có điều cậu không lập tức tiếp tục mà xoay người dựa vào cửa.

Giờ sao mà có chút đau đầu.

Nhan Tử Mịch đẩy kính mắt trên sống mũi, vẫn cảm thấy sự việc có chỗ nào đó kì quái.

Đầu tiên cậu nghe ra được cũng nhớ ra rằng, hôm qua trước khi nhận điện thoại của bố, quả thật lúc nhận điện thoại của đàn anh bị Bùi Hoán nhìn thấy.

Vì thế cậu cũng nhìn ra, Bùi Hoán hôm qua hiểu lầm cậu gấp gáp muốn đi gặp đàn anh.

Không chỉ anh, Triệu Địch cũng nhìn ra.

Lại nói tới Triệu Địch.

Nhan Tử Mịch không khó để nhìn ra, trong lời nói hôm nay của Triệu Địch câu nào cũng đầy ẩn ý.

Thậm chí Vu Nam và Tiểu Đông cũng phụ họa.

Nhưng nếu như......

Nhưng rõ ràng......

Nhưng lúc cậu bị comeout, Bùi Hoán làm một thẳng nam an ủi cậu.

Cũng chỉ mấy hôm trước.

Hơn nữa Triệu Địch cậu ta lại là một người con trai vô cùng hiểu phương diện này, không thể loại trừ cậu ta tự mình ship.

Nhan Tử Mịch hình như có suy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng có thể phủ nhận những chuyện này.

Cậu bất lực thở dài.

Thật sự không phải cậu muốn hiểu lầm, bạn xem mấy ngày nay Bùi Hoán làm những chuyện gì.

Hoa quả ăn chưa xong vẫn đang trên tay, một hộp to thế này, ăn tới chết.

Nhan Tử Mịch không biết nên tức giận với ai, chỉ đành hung ác cắn quả anh đào.

Buổi chiều cậu full tiết, học xong buổi tối lại tới phòng vẽ dạy.

Dạy xong, lúc cậu đang thu dọn đồ trong phòng vẽ đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng động.

Cậu ngoái đầu nhìn, nhìn thấy người tới là ai, vẻ mặt ngay lập tức không tốt.

Anh họ phiền phức.

"Anh tới làm gì?" Nhan Tử Mịch tiếp tục thu dọn giấy trên tay.

Nhưng cái giấy này còn chưa xếp xong, người này đột nhiên xông tới, tay đập "ba" một cái lên giấy, giấy nhất thời rơi xuống đất.

"Anh bị điên à?" Nhan Tử Mịch hỏi.

Anh họ cười ha một tiếng: "Có bệnh là mày chứ, đồ đồng tính."

Nhan Tử Mịch một phát túm lấy cổ áo anh họ: "Muốn đánh nhau?"

Anh họ không chút sợ hãi: "Mày mẹ nó đánh đi, tao ngược lại muốn xem xem bọn họ sau khi biết mày đánh tao thì sẽ nhìn mày thế nào" Anh họ bắt lấy cổ tay Nhan Tử Mịch: "Được lắm Nhan Tử Mịch, không phải chỉ mượn mày 2000 tệ, mày có nhất thiết phải thế không!"

Nhan Tử Mịch đẩy anh họ một cái: "Tới trả tiền à?"

Anh họ lớn tiếng: "Trả con mẹ mày trả!"

Nhan Tử Mịch dựa bàn cười: "Bị bác mắng không nhẹ nhỉ."

Cậu này thật sự chọc vào nỗi đau của anh họ, trong miệng hắn gào to "Tao đệt mẹ!", giơ nắm đấm lên xông qua.

Có điều còn chưa đi tới trước mặt Nhan Tử Mịch, cổ áo hắn ở phía sau liền bị túm lấy.

Tiếp đó hắn bị người ta quật một cái ngã thẳng xuống đất.

Bùi Hoán không biết tới từ lúc nào, anh quăng ngã anh họ xong chắn ở trước mặt Nhan Tử Mịch.

"Sao lại là mày?"

Người trên đất cũng gào lên: "Cái đệt mẹ sao lại là mày!"

Hắn thảm hại bò lên, tiếp đó đột nhiên cười ra tiếng: "Nhan Tử Mịch, tao thấy mày khá có bản lĩnh, người nào mày cũng quyến rũ được."

Anh họ cười một cái, nói với Bùi Hoán: "Người anh em, mày biết nó là đồng tính chứ?"

Bùi Hoán nhíu mày: "Tôi biết hay không liên quan gì tới anh?"

Anh họ ô một tiếng: "Thế mày biết......"

Anh họ còn chưa nói xong thì nghe một tiếng xoạt, một cốc nước lạnh hắt lên trên mặt anh họ.

"Phi, phi!" Anh họ lau mặt: "Nhan Tử Mịch tao đệt mẹ mày!"

Anh họ nói xong lại muốn lên, nhưng còn chưa tới gần Nhan Tử Mịch thì bị Bùi Hoán đá cho một cú.

Bùi Hoán hoàn trả lại câu nói cho hắn: "Tao đệt mẹ mày!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.