Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái rồi Bùi Hoán liền lui ra.
Nhan Tử Mịch đã hoàn toàn đứt mạng rồi, cậu lờ mờ nhìn khuôn mặt Bùi Hoán trong bóng tối.
Mắt anh rất sáng, nó đang được hạ mí mắt xuống, cúi đầu nhìn môi Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch càng nóng hơn, trái tìm lúc này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Qua một hồi lâu cậu mới phản ứng lại, cậu được Bùi Hoán hôn.
Cậu được Bùi Hoán hôn?!
Bùi Hoán buông bàn tay ôm lấy Nhan Tử Mịch, nhưng tay kia vẫn mười ngón giao nhau với anh.
Nhan Tử Mịch mất đi sức lực, tay không có cách nào hạ xuống được, ngơ ngác nhìn Bùi Hoán.
Điện thoại đột nhiên lại rung lên, Nhan Tử Mịch gần đây mới đổi tiếng chuông, im lặng truyền âm thanh ra từ trong túi Bùi Hoán.
Đèn cảm ứng cũng bởi vì vậy mà sáng lên.
Nhan Tử Mịch thấy Bùi Hoán nhíu mày, cậu không biết tại sao Bùi Hoán lại nhạy cảm với điện thoại tới vậy.
Nhan Tử Mịch nói: "Điện thoại của Triệu Địch, phải nhận."
Bùi Hoán dường như hơi sững sờ, lần này mới lấy điện thoại ra.
Có điều anh không đưa cho Nhan Tử Mịch mà bắt máy.
"Làm sao mà bây giờ mới bắt máy thế Tử Mịch" Đầu bên kia giọng của Triệu Địch rất lớn: "Cậu tìm thấy Bùi Hoán chưa? Nó không về kí túc xá."
Bùi Hoán thả tay còn lại của Nhan Tử Mịch ra, nhưng không lùi về sau mà đặt tay lên cạnh đầu Nhan Tử Mịch.
Bùi Hoán nói: "Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tot-nhat-la-the/3515206/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.