Bùi Hoán đáp "Cậu mới ngốc" rồi dùng tay đẩy đầu của Nhan Tử Mịch vào trong.
"Ngủ sớm đi" Bùi Hoán lùi về sau một bước: "Tôi đi đây."
Nhan Tử Mịch dựa khung cửa: "Vâng."
Nhan Tử Mịch đứng ở cửa đợi thang máy đi xuống rồi mới đóng cửa.
Vào trong phòng không bao lâu, Lâm Kiệt gửi tin nhắn tới cho cậu, hỏi: [Mày ổn không?]
Nhan Tử Mịch nhớ lại, hôm qua tìm Lâm Kiệt già mồm cãi láo.
Nhan Tử Mịch mím môi: [Không sao rồi]
Cậu lại nói: [Hôm nay anh ấy tới phòng vẽ tìm tao]
Nhan Tử Mịch: [Vì vậy......]
Lâm Kiệt: [Haizz......Tao biết mà, không phải mày không nhịn được tìm anh ta mà là mày không nhịn được không quan tâm tới anh ta]
Lâm Kiệt: [Ai da!]
Nhan Tử Mịch nghĩ: [Anh ấy tìm tao không phải chuyện khác mà là tới hỏi tao mấy ngày nay làm sao thế]
Nhan Tử Mịch tựa bàn: [Anh ấy còn tìm cớ rất vô lí]
Lâm Kiệt: [Cớ gì]
Nhan Tử Mịch: [Mang cái áo tao để quên ở chỗ anh ấy qua]
Lâm Kiệt: [Phụt......]
Lâm Kiệt: [Xem ra trông anh ta cũng không hẳn là không nhạy bén!]
Nhan Tử Mịch nhìn dòng chữ này hồi lâu không trả lời.
Lâm Kiệt lại nói: [Anh ta rốt cuộc thẳng hay không?]
Lâm Kiệt: [Tao bắt đầu hoài nghi]
Nhan Tử Mịch lại xem hai dòng chữ này rất lâu mới nói: [Chắc thẳng]
Nhan Tử Mịch cảm thấy vẫn là không nên tạo hi vọng cho bản thân: [Chỉ coi tao là bạn]
Lâm Kiệt: [Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tot-nhat-la-the/3333917/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.