Hai người đều biết cái việc học đánh bóng rổ này nhất thời không học ra được cái dạng gì, chỉ là một người nguyện đánh và một người nguyện chơi cùng mà thôi.
Nhan Tử Mịch thật ra không có thiên phú vận động gì, dù sao thì mục đích của cậu cũng đạt được rồi, không còn đòi hỏi gì về bóng rổ nữa.
Sau đó bạn bè của Bùi Hoán cũng đánh chán chê rồi, cậu lại chơi với Bùi Hoán một chút, một buổi chiều cứ như vậy mà qua đi.
Lúc rời đi, Nhan Tử Mịch hô một tiếng: "Đàn anh Bùi Hoán."
Bùi Hoán đang chuẩn bị dốc nốt ngụm nước cuối vào miệng nghe thấy câu này ngừng lại, nước cũng không uống nữa.
Anh ở đó không nghe ra được giọng điệu bỗng nhiên kì lạ của Nhan Tử Mịch: "Sao thế?"
Nhan Tử Mịch liếc nhìn ghế khán giả, giọng điệu vẫn như cũ: "Lúc đàn anh chơi bóng có phải đều có con gái tới xem không?"
Bùi Hoán lúc này mới uống nốt chỗ nước còn lại, tay ném một phát, bình rỗng cạch một tiếng ném vào thùng rác cách đó không xa.
"Có phải tôi chơi hay không đều sẽ có con gái tới xem."
Nhan Tử Mịch lại hỏi: "Thế đàn anh có biết có những cô gái lén lút chụp trộm anh không?"
Bùi Hoán ôm vai Nhan Tử Mịch kéo qua, véo mặt một cách lưu loát: "Đàn anh đàn anh, âm dương quái khí gì vậy?"
Nhan Tử Mịch cười, lắc đầu một cái trốn thoát khỏi tay Bùi Hoán: "Anh không phải đàn anh à? Sao lại âm dương quái khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tot-nhat-la-the/1933839/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.