Lúc này, Diệp Dao hơi hoài nghi rằng mình bị ảo giác rồi.
Bởi vì cậu nghe thấy được giọng điệu khiêu khích trong giọng nói của Nghiêm Tinh, tức giận đến nỗi tự tưởng tượng ra cảnh Lục Tầm đấm vào mặt Nghiêm Tinh sao?
Diệp Dao quay đầu lại nhìn phía sau, dưới ánh đèn mập mờ của vũ hội, những đường nét trên khuôn mặt của Lục Tầm vẫn hiện lên rất rõ ràng, đã vậy còn cộng thêm vóc dáng cao to làm cho hắn càng trở nên nổi bật hơn.
Diệp Dao đối mặt với Lục Tầm, Lục Tầm đang xụ mặt nhìn thấy cậu thì cười một cái, rồi nắm chặt tay cậu, kéo cái ghế vốn đang ngồi gần Nghiêm Tinh của cậu ra, tạo thành một khoảng cách rất lớn.
Lục Tầm buông tay Diệp Dao ra, đi về phía trước, chắn trước người Diệp Dao.
Diệp Dao hoàn hồn lại, ngạc nhiên nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Lục Tầm nhìn chằm chằm Nghiêm Tinh, cười lạnh một tiếng: "Có người có ý đồ xấu với cậu ở đây, dĩ nhiên tôi phải đến rồi."
Lục Tầm rất cao, đứng trước người khác luôn tạo ra cảm giác lấn át hơn, đừng có nói đến việc người đó đang ngồi trên ghế.
"Hả, có ý xấu?" Nghiêm Tinh cười lạnh, đứng lên, đối mặt với Diệp Tầm, nét mặt không còn vui vẻ như lúc nãy nữa: "Đây là lần thứ ba cậu cắt ngang cuộc trò chuyện của tụi tôi rồi đó, bạn học Lục."
Lục Tầm cười khẩy một tiếng: "Trò chuyện ư? Hóa ra việc mặt dày cố bắt chuyện tán tỉnh ve vãn người khác cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-thu-tron-toi-lan-nua-xem/3451249/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.