Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, nhìn Quý Hạ xoay người đi vào bếp với dáng vẻ chạy trối chết, Vân Bạch mới thu lại nụ cười ngoan ngoãn trên môi.
Đôi mắt mèo màu hổ phách nhìn vào chiếc điện thoại mà Quý Hạ chưa kịp cầm đi, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không biết anh đang nghĩ gì, ánh mắt anh thuận theo nhìn vào trong bếp.
Thấy Quý Hạ đang bận rộn ở trong bếp, xương ngón tay của chàng trai hơi gập lại, ngón tay trắng trẻo tinh xảo ấn nhẹ vào thái dương mình, đôi môi đỏ tươi hơi mím, lẳng lặng xoay người đi vào phòng ngủ của Quý Hạ.
Làm một tiểu yêu vừa thành niên, sống ở chỗ này mà không chuẩn bị chút gì đó thì đúng là không được.
Có điều anh cảm thấy làm một con mèo yêu, bắt một người bình thường hưởng nền giáo dục bình thường chấp nhận anh ngay lập tức, rõ ràng không có khả năng lắm.
Vì thế nếu không có lần này, vốn dĩ anh cũng chẳng bộc lộ sớm như vậy.
Vân Bạch lặng lẽ bước vào cửa, đôi mắt mèo màu hổ phách ngước lên, hàng mi dài rung động, bước đến trước tủ quần áo rồi kéo cửa tủ ra.
Sau khi mở cửa tủ ra rồi nhìn thấy rõ quần áo ở bên trong, đôi mắt mèo của Vân Bạch hơi nheo lại.
Đôi tai mèo nhỏ nhắn màu trắng loang cam có phần mất khống chế dựng đứng lên từ trong những sợi tóc mềm mại.
Chỉ thấy quần áo của Quý Hạ đã được treo gọn gàng ở một bên tủ quần áo, còn một bên khác, quần áo mà vốn dĩ anh đã giấu vào sâu trong tủ đã được Quý Hạ tìm ra, cũng được treo lên gọn gàng.
Quần áo của hai người treo cùng một chỗ.
Mặc dù ban nãy anh đã nhìn thấy, nhưng nhìn như này vẫn hợp rơ với tâm tư của mèo.
Đôi tai mèo xù lông bất giác cụp xuống, hơi xoay ra đằng sau, vừa mới chuyển sang dáng tai máy bay* thì nó lại lập tức dựng lên, thể hiện cảm xúc của anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của anh.
*Dáng tai máy bay của mèo: hai tai xòe ra hai bên đầu, chóp tai hướng ra đằng sau trông rất giống cánh máy bay.
Vân Bạch duỗi tay, đẩy quần áo của mình dịch về phía quần áo của Quý Hạ một chút.
Thấy quần áo của hai người đã chạm vào nhau, anh mới thu mắt lại, khuôn mặt có phần lãnh đạm, hờ hững không có bất cứ biểu cảm nào, chậm rãi đóng cửa tủ lại.
“Vân Bạch?”
Bên ngoài vang lên giọng nói hơi nghi hoặc của Quý Hạ.
Vân Bạch xoay người đi ra ngoài hai bước, đột nhiên ý thức được điều gì đó, anh vươn tay sờ lên đỉnh đầu mình.
Vừa vặn chạm vào đôi tai chẳng mấy ngoan ngoãn trên đầu mình.
Vân Bạch mím môi, dùng lực ấn hai cái tai của mình xuống, đầu tóc rối loạn anh cũng mặc kệ, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Quý Hạ đang bưng đĩa, đặt lên trên bàn.
Khóe môi Vân Bạch cong cong, lúm đồng tiền nhỏ bên môi hiện ra.

Chàng trai bước ra từ phòng ngủ, khuôn mặt anh tuấn, ngay cả mái tóc cũng toát ra vẻ ngoan ngoãn mềm mại. Dù Quý Hạ đã cài cúc áo cẩn thận cho anh, nhưng có lẽ vì đối phương là mèo nên dù có ăn mặc chỉnh tề đứng đắn, trên người vẫn mang dáng vẻ biếng nhác như cũ.
Quả thực khiến người ta không thể chống đỡ được.
Bình thường lúc anh làm mèo, cô đã không chống đỡ được rồi...
“Hạ Hạ.” Vậy mà chất giọng lạnh lùng của anh mỗi khi nói chuyện với cô đều giống như đang làm nũng vậy, đôi mắt mèo ẩm ướt cứ thế nhìn cô một cách ngoan ngoãn.
Quý Hạ bất giác ho nhẹ một tiếng, duỗi tay về phía anh, “Qua đây ăn cơm.”
Vân Bạch đi đến, cụp mắt nhìn thức ăn trong đĩa.
Thịt gà thịt bò còn sót lại ở trong nhà lần lượt được chế biến xào cùng rau củ, gia giảm thêm gia vị, óng ánh mỡ màu nâu vàng.
Còn có trứng gà và thịt xông khói chiên, bên cạnh là bát canh rau củ tỏa hơi nóng.
Thật là thơm.
Vân Bạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Dường như anh không quen dùng đũa lắm, thử một lúc lại ngoan ngoãn chuyển sang dùng thìa, ăn cơm rau trong đĩa một cách không mấy thành thạo. Thỉnh thoảng anh lại uống một ngụm canh, nhưng chẳng hề có chút hứng thú với món chính.
“Đầu lưỡi mèo sợ nóng, uống cẩn thận chút, đừng để bị bỏng đấy.”
Quý Hạ vừa mới quan tâm dặn dò anh xong, đã thấy Vân Bạch ngậm thìa, xuýt xoa hai tiếng, rõ ràng là bị bỏng canh.
Vân Bạch xuýt xoa xong, bên cạnh đã có thêm một cốc nước ấm.
Bưng cốc lên, uống một ngụm nhỏ rồi ngước mắt nhìn về phía Quý Hạ, đôi tai nhỏ trên đỉnh đầu lại bất giác chĩa ra bên ngoài.
Thực sự quá đáng yêu.
Quý Hạ nhìn đôi tai mèo kia, cảm thấy hơi ngứa tay, cô miễn cưỡng dời tầm mắt, không nhìn chằm chằm người ta như một bà thím kỳ quặc nữa, lên tiếng: “Cũng không biết em thích ăn gì, nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
“Thích đồ ngọt.” Anh chợt cất lời, giọng nói có phần êm ái, đôi tai cũng rung rinh hai cái.
“Thích bánh ngọt Hạ Hạ làm.”
Đáy mắt thiếu niên hơi lóe sáng, nhìn dáng vẻ lấy lòng này Quý Hạ không kìm được cong môi cười dịu dàng, duỗi tay vò đầu Vân Bạch một cách tự nhiên.
Đợi đến khi vuốt ve mái tóc mềm mại và đôi tai nhỏ bông mềm, Quý Hạ mới phản ứng lại, động tác như vậy có phải hơi bất lịch sự không.
Từ trước đến giờ Quý Hạ luôn là một tiểu thư khuê các, có tu dưỡng giáo dục cực cao, sống theo khuôn phép. Từ chối sự sắp xếp của gia đình, ra ngoài làm việc mình thích đã là một bước đi tương đối lớn đối với cô.

Nhưng không ngờ cô lại không có khả năng kháng cự lại sự đáng yêu của chú mèo này.
Vừa mới không kìm lòng được, cô đã duỗi tay ra rồi.
Mặt Quý Hạ hơi nóng, muốn rút tay mình về.
Nhưng Vân Bạch đã bị cô sờ quen rồi.
Lúc ở trong nhà Quý Hạ, cô cũng rất thích đôi tai xù xì của anh.
Lúc nào cũng xoa xoa vuốt vuốt hôn hít, lúc này thấy Quý Hạ lại vuốt tai mình, anh không cảm thấy khó chịu chút nào.
Thậm chí còn chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay Quý Hạ, còn cọ một cái đầy dịu dàng.
Người Quý Hạ lại hơi khựng lại, nhưng nhìn thấy bộ dạng làm mãi thành thói quen của anh, Quý Hạ cũng ép mình không tỏ ra căng cứng như trước nữa rồi rút tay lại.
Cô nói bằng giọng hơi nghiêm túc: “Sau này không thể tùy tiện cọ vào người khác làm nũng như thế, một số người sẽ trộm mèo đấy.”
Vân Bạch chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, nhìn Quý Hạ rút tay lại, lập tức nhìn cô bằng ánh mắt hơi ấm ức.
“Giống như em làm nũng là Hạ Hạ ôm em về nhà ngay sao?”
Khụ khụ khụ...
Tình huống ôm mèo về nhà sao có thể tính là ăn trộm kia chứ...
“Chỉ cho Hạ Hạ trộm thôi.” Vân Bạch lập tức nói, vươn tay túm vạt áo của Quý Hạ. Dường như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, anh lại cất lời: “Hạ Hạ chỉ trộm mình em có được không? Không có con mèo nào đẹp hơn em nữa đâu.”
Vì thế đừng trộm mèo nữa.
Giây phút này Vân Bạch giống như một chú mèo lớn, dù đang nói chuyện nhưng vẫn dễ dàng bị phân tán sự chú ý bởi món đồ khác. Sợi dây trang trí ở vạt áo của Quý Hạ lập tức đem đến cho anh sức hút cực lớn, khiến anh không nhịn được mà duỗi tay ra.
Đầu ngón tay thon dài trắng trẻo không ngừng đùa nghịch dải lụa, đôi mắt mèo chăm chú chuyển động theo dải dây lụa đung đưa kia.
Câu nói kia nghe thế nào cũng thấy không đúng, Quý Hạ đưa tay ra, nhanh chóng ấn tay Vân Bạch xuống, nhân tiện để dải lụa kia về chỗ cũ.
Khi cô hé miệng định nói gì đó, Vân Bạch lại ngước mắt lên trước.
Khuôn mặt đẹp đẽ trong trẻo không có biểu cảm nào, ánh nắng lạc vào đáy mắt anh gần như làm mơ hồ vẻ ấm ức trong đó.
Giọng anh cũng nhàn nhạt, khẽ khàng.
Tựa như ánh nắng đầu đông, chỉ có chút cảm giác ấm áp nhạt nhòa, trêu ghẹo người ta hết lần này đến lần khác mà chẳng thể nào ngó lơ được.
“Không thể ư? Hạ Hạ không thể chỉ có một con mèo là em sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.